Quân Xích Diễm sục sôi ý chí chiến đấu, hò hét vang trời.
Từ trận chiến trước đến nay đã qua không ít thời gian, tường thành đã sửa xong, xe nỏ cũng bày sẵn, chủ yếu nhất là thương thế của họ đã phục hồi tới bảy tám phần, tổng thể khả năng chiến đấu không tệ.
“Quốc gia hưng vong, người dân cũng có trách nhiệm!”
Mỗi lúc như vậy luôn có người chạy tới biên quan.
Mỗi một tốp người tiến tới, về cơ bản đều có cao thủ Chuẩn Thiên ở bên trong.
“Cũng nên tới rồi chứ!”
Nữ soái đã lầm bầm nói câu này không biết bao nhiêu lần.
Cường giả và sát thủ các nước đã có vài tốp tới nơi và trà trộn vào trong quân rồi, đang kiểm tra từng người một, nhưng cao thủ của Thiên Tông thì không thấy một ai, chẳng lẽ giữa chừng bị lạc đường?
Khỏi nói chứ, đúng là lạc đường thật.
Hai lão đạo Hắc Huyền và Bạch Huyền dẫn đường gặp ngay phải chuyện kỳ lạ, đang đi thì thấy trời đất quay tròn, mắt mũi tối sầm lại, tới khi mở mắt ra đã thấy một sa mạc nhìn không thấy tận cùng.
Biến động không gian.
Theo lời của Nguyệt Thần thì đây chính là biến động không gian.
Đám người xui xẻo kia, trùng hợp làm sao, đụng trúng rồi.
Nếu không, với năng lực của họ, đáng ra phải tới biên quan từ lâu rồi.
“Mẹ kiếp, đây là đâu chứ!”
Bay lòng vòng giữa cát vàng, mấy lão già chửi ầm lên.
Không dưng chạy tới tận đây.
Lúng túng ở chỗ, họ thực sự không biết đây là nơi nào.
Dù sao thì lãnh thổ Đại Hạ rộng lớn, kiểu gì cũng có nơi mà họ chưa từng tới.
Lại vào đêm.
Từ bên ngoài doanh trướng nhìn vào, có thể thấy bóng dáng Triệu Bân vẫn đang ngồi vẽ bùa.
Thực ra đó không phải là Triệu Bân, mà là phân thân của hắn đang vẽ bậy.
Còn bản thể Triệu Bân đã dùng thuật triệu hồi ngược hướng, tiến vào một khu rừng.
Nhân lúc sắc trời hôn ám, hắn tới mộ của vua Âm Nguyệt.
Men theo lối vào, hắn đi thẳng xuống dưới, tới tận mộ chính.
Diện tích nơi này không hề nhỏ, chứa được cả ngàn người cũng không thành vấn đề.
“Tiền bối, mượn mộ thất của ngươi dùng tí nhé”.
“Năm khác sẽ xây cho ngươi cái to hơn”.
Triệu Bân nói rồi bắt đầu thu dọn tạp vật trong mộ, ban đầu thu hết linh vị của vua Âm Nguyệt, mấy món đồ cúng cũng thu dọn hết, tạm thời cất ở chỗ hắn, đợi khi nào xây lại lăng mộ sẽ bày lại lên trên. Nguyệt Thần nói rồi, đồ vật trong cổ mộ không thể lấy.
Thu dọn xong, hắn lấy ra một cái bút vẽ bùa cực kỳ lớn.
Sau đó bắt đầu khắp hoa văn lên nền đất, vẽ bùa ngàn trượng.
Loại bùa ngàn trượng này, hắn học được từ cổ mộ của vua Man.
Loại bùa này mà khắc trên nền đất sẽ có năng lực kỳ lạ, một khi được khởi động sẽ có lực hút khủng khiếp, mà người nào đứng trên đó, bất kể là ai, sẽ bị trói buộc, đi đứng khó nhọc. Bùa ngàn trượng cấp Địa Tạng đối phó với cao thủ Chuẩn Thiên vẫn có khả năng trói buộc nhất định.
Dùng hết nửa đêm, hắn mới vẽ xong bùa ngàn trượng.
Cùng với một tiếng hét của hắn, hoa văn của bùa ngàn trượng biến thành vô hình.
Sau đó, hắn đặt bùa nổ.
Bùa sư mà, hắn rất tùy hứng! Bùa nổ rải hết tấm này tới tấm khác như trải thảm, dán đầy nền đất, dán tới mấy tầng mấy lớp, đến cả những vách đá xung quanh cũng được dán kín bùa nổ.
Loại bùa nổ này có thể chấp cả bùa chống nổ.