Chỉ cần người đang chạy phía trước là Cơ Ngân thì đã đủ rồi! Giết chết hắn, cướp bảo bối của hắn là xem như đã hoàn thành được nhiệm vụ. Còn về phần chiến tranh thì bọn chúng không quan tâm, đánh chết hết thì càng tốt.
“Bao nhiêu người cảnh giới Chuẩn Thiên thế kia mà truy sát một người cảnh giới Địa Tạng như ta, không sợ người đời sau cười chê sao?”, Triệu Bân lớn tiếng mắng. Đối phương vừa đuổi theo vừa đánh, còn hắn thì vừa chạy vừa mắng, diễn mà, phải thật chút mới được.
“Dù cho chạy lên trời hay xuống đất thì ngươi cũng không còn đường sống đâu!”
Các sát thủ cùng lạnh lùng hét lên, ai nấy cũng hung hãn đuổi theo.
Phải biết rằng, đấy là Cơ Ngân, là thánh tử của Thiên Tông, khắp người đều là bảo bối. Nếu có thể bắt sống được là tốt nhất, sẽ có thể hỏi được rất nhiều bí mật, đặc biệt là kỳ lân, nếu như có được nó thì chắc sẽ vui đến không ngủ được.
Triệu Bân cười lạnh lùng rồi chạy nhanh hơn.
Hắn chạy nhanh quá khiến các sát thủ ai cũng giật mình.
Tên này mới ở cảnh giới Địa Tạng tầng hai mà đã đạt được tốc độ đó thì thật đáng sợ! Bọn chúng là cảnh giới Chuẩn Thiên lận mà lại không đuổi kịp, thánh tử Thiên Tông đúng thật là không chỉ có cái danh ảo, chỉ với tốc độ này thôi thì người bình thường đã không thể nào bì lại rồi.
Trong tiếng la hét đòi chém đòi giết, càng đuổi càng xa.
Không biết đến lúc nào, Triệu Bân mới chạy vào trong một hang động.
Đấy là hang động mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước để tiện đường vào cổ mộ
“Chạy đi đâu!”
Các sát thủ hét lớn lên, thi nhau giết tới tận trong.
Đến khi vào đến bên trong thì tất cả đều chau mày, đấy là một con đường dẫn vào mộ thật, là một ngôi mộ cổ. Ai ngờ chỗ hoang vắng này lại còn có một cổ mộ thế này, nhìn đường đi vào mộ là biết mộ này không hề nhỏ, nhất định người được chôn ở đây có thân phận không đơn giản, không chừng còn là vương công quý tộc.
Thú vị!
So với những thứ đó thì bọn chúng càng để tâm đến Triệu Bân hơn, theo sát không chịu buông tha.
Dù là cổ mộ thì đã sao?
Bọn ta có nhiều cấp Chuẩn Thiên thế này mà sợ không hạ được một tên cảnh giới Địa Tạng sao?
“Chắc chắn là không chết không chịu thôi đúng không?”, Triệu Bân mắng sướng miệng.
“Nhóc con, đợi ta bắt được ngươi thì nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”. Bọn chúng đáp lại Triệu Bân bằng những tràng cười đáng sợ. Chạy hả, mẹ kiếp, ngươi cứ ráng mà chạy đi! Chờ phía trước hết đường thì để xem ngươi còn chạy được nữa không. Không có kỳ lân hóa, không có lôi điện, mỗi người đá một cú thì cũng có thể đá chết được ngươi.
Soạt!
Phía trước, Triệu Bân đã ra khỏi đường hầm.
Sau đó, hắn nhanh chân chạy lên cầu treo rồi chạy thẳng đến mộ chính.
Sau khi đến được mộ chính thì hắn liền trở nên ngoan ngoãn.
“Chạy, sao không chạy nữa đi!”
Cả đám cảnh giới Chuẩn Thiên đều đuổi đến.
Tất cả đều là tiền bối nên tất nhiên khéo hiểu lòng “người” hơn Triệu Bân, có kẻ tự giác đóng cửa mộ lại, lý do rất hợp lý, tên nhóc này chân tay rất nhanh nhẹn, không thể bất cẩn để hắn chạy mất được.
“Đừng qua đây!”
“Còn qua đây nữa là ta sẽ tự sát đấy!”
Triệu Bân cũng thú vị, vừa lùi về sau vừa rút Long Uyên ra, đặt lên cổ mình, theo hắn thấy thì mấy lão già này đều không nỡ để mình chết đâu. Nếu hắn chết thì Kỳ Lân cũng sẽ chết.
“Còn trẻ thì đừng nên nghĩ quẩn như thế!”
Mấy lão già cười nham hiểm rồi ép về phía trước.
Cảnh tượng đó giống như một đám sói đói đang muốn tấn công một con dê non.
Đúng vậy, bọn chúng không nỡ để Cơ Ngân chết, hắn mà chết thì sao lấy được bí mật.
“Có gì từ từ nói!”
Triệu Bân bỏ Long Uyên xuống, cười he he, hắn đã lùi đến chân tường.
Mấy lão già cảnh giới Chuẩn Thiên nhếch môi cười, vậy mới đúng chứ, có gì từ từ nói.
Bọn chúng cười một lúc thì không cười nổi nữa.
Vì một người sống sờ sờ trước mặt bỗng dưng biến mất tăm chỉ sau một tiếng “soạt”.
Đúng vậy, không còn thấy bóng dáng đâu nữa!
Triệu Bân đã dùng đến phép triệu hồi ngược hướng.
Trước khi đến đây, hắn đã khắc trận pháp triệu hồi ngược hướng ở bên ngoài mộ từ sớm rồi.
“Nổ!”
Trước khi đi, hắn hét lên một tiếng dứt khoát.