Không thể không thừa nhận, đòn đánh của hắn ta rất ngầu, một nhát đao chém chết lão già áo đen.
Đùng!
Lão già áo đen bị tiêu diệt, con rối của ông ta cũng ầm ầm đổ xuống.
Trong ba cao thủ Chuẩn Thiên, ba con rối Chuẩn Thiên, đã bị tiêu diệt mất năm.
Bây giờ chỉ còn lại mỗi tráng hán đầu trọc.
Ngoài hắn ta ra, còn có không ít cường giả của Thi tộc chưa bị sấm sét đánh chết, bây giờ ai nấy đang như kẻ say rượu lảo đà lảo đảo, thấy cảnh tượng máu me này mà chấn động vô cùng.
Mới vài ba khoảnh khắc thôi mà hai cao thủ Chuẩn Thiên đã bị tiêu diệt rồi?
Nhanh dữ thần!
Triệu công tử cần nhất là tốc độ này.
Chơi đánh lén mà, phải đánh cho đối thủ không kịp trở tay.
“Tiền bối, lên đường bình an nhé!”
Triệu Bân xuất chiêu, lại là vạn kiếm quy nhất, sức mạnh của phân thân được sử dụng tới cực điểm.
Tráng hán đầu trọc vừa mới chém chết đồng đội lập tức biến sắc, vội vàng quay người, giơ đao chắn ngang trước mặt.
Răng rắc!
Phụt!
Nhát kiếm của Triệu Bân ấy vậy mà đục được lỗ trên thanh đại đao của tráng hán đầu trọc, đến cả lồng ngực của tráng hán cũng bị xuyên thủng, kiếm uy và kiếm ý đáng sợ xâm nhập vào thể phách, điên cuồng làm loạn.
Á…
Tráng hán thét lên, sức mạnh cuồng bạo bộc phát ra ngoài.
Triệu Bân không kịp trở tay nên bị hất văng ra.
Uỳnh!
Trong lúc bay ngược ra sau, hắn thu lại kiếm Long Uyên, lấy cung Bá Vương, kéo cung, lắp tên, mũi tên lôi đình vốn đã bá đạo, nay có thêm khí huyền hoàng và chân khí thái dương bổ trợ, lại tạo ra một loại kiếm uy vô song nữa.
Phụt!
Tráng hán đầu trọc phun máu, mi tâm bị một mũi tên bắn xuyên qua.
Hắn ta chết cũng rất phiền muộn, chết mà không nhắm mắt.
Giống như Triệu Bân dự đoán, ban đầu hắn ta không phải người của Thi tộc, nửa đường mới gia nhập vì coi trọng căn cơ của bộ tộc này. Có một Thi Tổ cảnh giới Thiên Võ bảo hộ rồi, ai còn dám gây phiền phức cho hắn ta nữa? Đến sau cùng, phiền phức thì không thấy, nhưng tính mạng thì bỏ lại nơi này rồi, Thi Tổ cũng chẳng thể bảo vệ hắn ta.
“Chạy đâu hả!”
Triệu Bân thét lên, lại kéo cung lắp tên.
Ba cao thủ Chuẩn Thiên chết rồi, nhưng cường giả Thi tộc vẫn còn khá nhiều, ai nấy thần sắc kinh hãi, hoảng hồn tháo chạy. Tất nhiên Triệu Bân không thể bỏ qua cho chúng, hắn nhắm vào phần đầu, bắn từng kẻ một, mỗi mũi tên tiêu diệt một người.
Tiếng la thảm thiết không biết phải tới lúc nào mới chấm dứt.
Toàn bộ người của Thi tộc bị tiêu diệt.
Nếu Đại Nguyên mà biết chắc sẽ chửi thề đấy, chúng tìm Thi tộc kết làm đồng minh dường như là một sai lầm. Lúc trước cấp báo ở biên quan đã bị nỏ mạnh bắn thành tro, lần này lại thất bại. Đại Nguyên còn đợi Thi tộc đánh phối hợp, thế mà chưa đến chiến trường đã bị giết sạch rồi.
“Chắc là bát tự không hợp nhau”.
Nguyệt Thần lên tiếng, nói một câu thật lòng.
Cái gọi là “bát tự không hợp”, vừa nói Đại Nguyên, vừa nói về Triệu Bân. Đại Nguyên liên minh với Thi tộc không phải chuyện gì tốt, Thi tộc gặp phải Triệu Bân cũng chẳng phải chuyện tốt. Thánh Tử nhà chúng vẫn còn được treo ở thành Thiên Thu kìa?
“Cách này vẫn kiếm được tiền nhanh hơn”.
Triệu Bân cười khà khà, vừa thu dọn chiến trường vừa nhặt báu vật.
Đợi khi hủy thi diệt tích xong, hắn mới lấy ra tinh thạch màu tím.
Nặng.
Viên tinh thạch này cực kỳ nặng.
Ước chừng nó phải nặng tới ngàn vạn cân, không dùng tới chân nguyên thì không cầm nổi nó.
“Vật của tiên gia đây mà”.
Triệu Bân đặt nó xuống nền đất, nhìn nhìn ngắm ngắm.
Toàn bộ viên tinh thạch tỏa sáng lấp lánh, có chút tiên lực chảy bên trong, chắc chắn là vật của tiên gia. Hắn không hiểu nổi, đang yên đang lành, sao lại có tinh thạch từ trên trời rơi xuống? Chẳng lẽ là từ tiên gia rơi xuống ư?
Á á!
Tiểu Kỳ Lân hét lên, nhảy ra khỏi đan hải.
Nó không hề khách sáo, há miệng là cắn, đến mức viên tinh thạch kêu răng rắc, làm Triệu Bân nhìn thôi cũng phải nuốt nước bọt. Không hổ là thánh thú Kỳ Lân, răng miệng khỏe thật, nếu đổi lại là hắn, hắn không dám ăn như thế đâu.
Tiểu Kỳ Lân đâu chỉ có răng miệng khỏe, hệ tiêu hóa cũng khỏe.