Tiếng thét kinh động đất trời của Triệu Bân vang khắp bầu trời.
Nữ soái nhìn sang.
Tướng sĩ Đại Hạ cũng nhìn sang.
Đập vào mắt họ là Triệu Bân đang xẹt ngang bầu trời như một luồng sáng vàng lấp lánh, vạch ra một đường cong hoàn hảo trên nền trời u tối. Đường cong đó là một dấu ấn không phai mờ, đến chết vẫn còn khắc sâu trong linh hồn.
“Còn sống!”
“Hắn vẫn còn sống!”
Đôi mắt ảm đạm của tướng sĩ Đại Hạ sáng ngời lên trong thoáng chốc, gương mặt vốn tái nhợt cũng nhanh chóng trở nên rạng rỡ, sĩ khí và chiến ý sắp bị dập tắt cũng theo bóng dáng ai kia mà bùng cháy lên. Họ không biết Cơ Ngân từ đâu chạy tới, chỉ biết nếu hắn ở đây là có thể giúp Đại Hạ xoay chuyển tình thế.
Họ có niềm tin.
Mà Thánh Tử của Thiên Tông gánh trên vai niềm tin của họ.
Đôi mắt xinh đẹp của nữ soái trở nên mông lung, cô ta sững người trong một thoáng rồi mới mỉm cười.
“Sao có thể chứ!”
“Thế mà hắn vẫn còn sống!”
“Tình báo sai sót rồi!”
Khác với tướng sĩ Đại Hạ, sắc mặt của quân địch Đại Nguyên chẳng dễ chịu gì. Mới ban nãy còn cười ha hả, mà bây giờ trông ai cũng như bị bao trùm bởi khói mù vậy, đồng thời đồng loạt lùi về sau.
Nhất là thống soái mới của Đại Nguyên, thấy Cơ Ngân, trong lòng không khỏi giật mình.
Còn nhớ trong trận sét đánh lần trước, hắn ta cũng có mặt, bị sét đánh đến mức không tìm nổi đường lui.
Thống soái của Đại Nguyên bị tiêu diệt, hắn ta mới trở thành thống soái mới.
Nói thật lòng, đêm hôm đó đã trở thành cơn ác mộng của hắn, đến bây giờ vẫn bám lấy hắn ta không thôi.
“Cơ Ngân”.
Nguyên Anh cười khẩy, ánh mắt nóng rực, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười bỡn cợt.
Nghe danh Cơ Ngân đã lâu, bây giờ mới được thấy mặt.
Đúng thật là, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Hôm nay hắn ta nhất định phải lấy mạng Cơ Ngân, vớt vát thể diện cho vương triều Đại Nguyên.
Cơ Ngân dùng một trận sấm sét để tiêu diệt hơn năm mươi vạn đại quân Đại Nguyên.
Vậy thì hắn ta sẽ dùng thiên kiếp của cảnh giới Chuẩn Thiên, đánh cho quân Xích Diễm biến thành núi thây biển máu.
Đây sẽ là công lao to lớn.
Nếu hắn ta làm được, ai còn tư cách tranh hoàng vị cùng hắn ta nữa.
Đùng!
Triệu Bân hạ xuống, giẫm vào nền trời uỳnh uỳnh.
“Là một nhân tài”.
Đây là kết luận của hắn khi lần đầu tiên trông thấy Nguyên Anh, với huyết mạch đặc thù đúng chuẩn, từ xa xưa đã có khải tượng đi kèm, một đôi mắt sâu như sao trời, nhất là khí tức như ẩn như hiện, mỗi một luồng khí đều tiềm ẩn sức mạnh thần bí, cộng thêm thiên phạt trên đầu, đúng là oai phong vô cùng.
Thiên Vũ không lừa hắn.
Mấy hoàng tử của Đại Nguyên đúng là toàn cao thủ yêu nghiệt.
Tầm cỡ như Nguyên Anh càng không phải thứ mà Nguyên Thương hay Nguyên Kinh có thể bì được.
Người lợi hại nhất vẫn là hoàng đế của Đại Nguyên, đứa con nào của ông ta cũng là nhân tài.