Ngay sau đó là những tiếng nổ lớn liên tục vang lên.
Ngoài ra còn có thêm tiếng kêu rên thảm thiết.
Tiếng nổ trước đó tất nhiên là do bùa nổ.
Còn tiếng kêu thảm thiết tất nhiên là của hai lão già bị nữ soái kêu vào rừng cây.
Cô ta vốn không tin có loại bùa nổ nào có thể vượt qua được bùa chống nổ, muốn biết thì chỉ còn cách thử một lần.
Vốn dĩ cô ta cũng không muốn thử lên người khác.
Nhưng không ngờ cô ta lại tình cờ đi ngang qua hai lão già có suy nghĩ đáng khinh, vừa hay cô ta cũng có thuật đọc tâm, đọc được suy nghĩ đáng khinh đó cho nên liền lôi hai lão già đi thử uy lực của bùa nổ.
Quả nhiên loại bùa nổ này có thể vượt qua bùa chống nổ.
Hơn nữa lực sát thương cũng hết sức khủng khiếp.
Khủng khiếp như thế nào? Cả hai lão cường giả Chuẩn Thiên đều đã bị nổ tung lên trời.
Hai lão già lúc này vẫn còn bị mắc kẹt trên cây, không biết tại sao mình lại trúng bùa nổ, cũng không biết tại sao bùa chống nổ trên người mình không hoạt động.
"Cũng may là không thử trên người mình".
Trong doanh trướng, Triệu Bân lộ ra nửa cái đầu xem xét tình hình.
Hôm nay hắn lại được dịp nhìn nữ soái bằng con mắt khác.
Hóa ra nữ soái cũng “yêu thương” tướng sĩ của mình lắm.
Chuyện này cũng giống như chuyện Nguyệt Thần đã từng nói, bị trúng bùa nổ cũng là một loại tu hành.
"Ngươi lấy bùa nổ này ở đâu?"
Nữ soái lướt đến chỗ Triệu Bân nhanh như gió, đôi mắt đẹp như gợn sóng.
Bùa nổ vượt qua được bùa chống nổ!
Nếu như quân Xích Diễm có thêm được loại bùa này thì chiến lược sẽ tăng thêm một bậc.
Nếu như quân Đại Hạ có thêm được loại bùa này thì cũng không cần sợ tám vương triều lớn liên thủ thôn tính.
“Ta vẽ đó”, Triệu Bân cười nói.
"Thật sao?", nữ soái phấn khởi bước lên phía trước, cô ta là cường giả Chuẩn Thiên siêu cấp, khí thế cường hãn tới mức khiến cho Triệu Bân bị chấn động đứng không vững rồi bị đánh bật ra ngoài.
"Thật chứ".
Triệu Bân vừa nói vừa chật vật đứng lên.
Nữ soái ho khan một tiếng, hai mắt sáng ngời. Cô ta thật sự đã đánh giá thấp Cơ Ngân, lão tổ Hồng Uyên bế quan mười năm cũng không nghiên cứu ra loại bùa này thế mà tên nhóc này lại có thể vẽ được, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
"Đại Hạ cần có loại bùa này".
Nữ soái chân thành nói, trong mắt tràn đầy hi vọng.
Nói đoạn cô ta còn bồi thêm một câu: "Sẽ trả công xứng đáng".
"Được", Triệu Bân lui lại từng bước, loạng choạng một lúc mới đứng vững.
"Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi đi", nữ soái cười nói, sau đó xoay người bước ra khỏi doanh trướng. Cô ta đang rất kích động cho nên mới thất lễ như vậy, chủ yếu là bởi vì loại bùa này có ý nghĩa rất quan trọng đối với chiến lực của quân Đại Hạ, nếu như có số lượng đủ thì quân Đại Hạ thật sự có thể xoay chuyển càng khôn. Mặc dù là nữ soái nhưng cô ta cực kì chán ghét chiến tranh, chỉ hy vọng thiên hạ thái bình.
"Thôi được rồi".
Triệu Bân hít sâu một hơi, lấy ra đồ nghề vẽ bùa.
Trước khi rời đi hắn phải để lại nhiều bùa chú cho quân Xích Diễm. Hắn nợ Sở gia một ân tình lớn, không thể để cho nữ soái gặp chuyện không may. Chính cảm giác có lỗi với Sở Vô Sương đã thúc đẩy hắn dốc toàn lực giúp đở Sở Lam.
"Nguyện cô trên trời có linh thiên".
Triệu Bân lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!