Ba mươi cao thủ Chuẩn Thiên, đây đã là cực hạn trong năng lực của nữ soái.
Dù sao thì họ vẫn cần trấn thủ biên quan, nều điều đi quá nhiều cường giả, e là sẽ xảy ra biến cố.
“Ý gì đây?”
Một ông lão cuộn tay áo, nhìn nữ soái rồi nhìn Triệu Bân mà hỏi.
“Tiến vào lãnh thổ Nam Vực!”, nữ soái đáp.
“Lãnh thổ Nam Vực tốt nha! Đó là nơi tốt!”
Không nói tới nhân tài trong quân Xích Diễm, động tác kế tiếp của mấy ông lão này lại đồng đều một cách thần kỳ. Họ lấy ra áo choàng đen và mặt nạ, Nam Vực là nơi tốt nhưng không thể tiến vào một cách ngông nghênh, càng không thể để người ngoài biết họ đều tới từ quân Xích Diễm mà.
Nếu không sẽ gây ra rắc rối cho Đại Hạ.
Vì sao đi Nam Vực mà chẳng ai thắc mắc dò hỏi?
Vì nữ soái đã quyết định thì họ không hề có bất cứ ý kiến gì, dù là núi đao hay biển lửa, họ cũng vẫn chọn theo thôi.
Hơn nữa, hiếm khi có dịp nữ soái dẫn họ ra ngoài chơi, vậy chẳng phải nên chơi cho đã à!
Vèo!
Rất nhanh, từng con ưng giương cánh phóng lên trời, lao về phía Nam.
Triệu Bân gọi ra Đại Bằng, người áo đen vẫn đang hôn mê, ngủ trông khá an ổn.
Đợi khi ông ta tỉnh lại, thấy thế trận này thì giật thót cả tim.
Tính luôn Cơ Ngân thì có ba mươi hai người đi cứu viện.
Trong đó có tới ba mươi mốt cao thủ Chuẩn Thiên.
Đặc biệt là cô gái dẫn đầu kia, cực kỳ mạnh!
Đáng tiếc là tầm nhìn quá thấp không thấy được mặt.
Không hổ là Thánh tử Thiên Tông, trong thời gian ngắn như thế mà triệu tập được nhiều cao thủ như vậy.
Bạch gia được cứu rồi!
Người bạn này của Thánh nữ quen đúng rồi, thời khắc quyết định, hắn rất trượng nghĩa.
Mà Cơ Ngân không chỉ trượng nghĩa, hắn còn là một yêu nghiệt nghịch thiên. Chiến tích của hắn đã truyền bá sang cả Nam Vực, có thể nói từng chuyện đều là thần thoại. Chỉ cần cho hắn đủ thời gian thì sẽ vượt xa Đại Hạ Hồng Uyên, vì thế, vẫn nên khen Thánh nữ nhà mình rất có mắt nhìn người, tìm được bạn tốt mà còn không tầm thường.
“Đừng nói năng lung tung đấy!”, Triệu Bân nhỏ giọng dặn dò.
Người đàn ông trung niên áo đen cười, tất nhiên tên này đã nghe ra được ẩn ý trong lời Triệu Bân.
Cái gì không nên nói, người áo đen này tất nhiên cũng biết!
Ví dụ như chuyện cướp ngục Triệu gia, việc này không thể đi bép xép được, nếu để người ta biết thì không chừng sẽ rơi vào tai Tử Y Hầu, cảnh ngộ của Cơ Ngân sẽ rơi vào tình thế tệ hại.
Đang nói thì có hai ông lão sáp lại, xoa tay cười ha hả nhìn Triệu Bân: “Nhóc con, khi ngươi và Nguyên Anh đánh nhau ấy, ngươi lột đồ tên đó như thế nào vậy, dạy chúng ta chút đi!”
“Không dạy!”, Triệu Bân dứt khoát.
“Ngươi đáp vậy dễ bị đập lắm nha!”, hai ông già hít ngược một hơi.
“Là bí pháp tổ truyền của nhà ta, không truyền ra ngoài được!”
“Tổ tiên nhà ngươi là trộm à!”
“Thiên cơ bất khả lộ!”. Triệu Bân thốt ra một câu sâu xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!