Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 “Từng gặp nhau một lần!”, Tử Linh cười nói. Cô ta không nói ra bí mật, không phải cô ta không tin được nữ soái mà là vì thân phận Triệu Bân quá đặc thù, nếu Tử Y Hầu biết thì e là Triệu Bân sẽ có nguy hiểm về mạng sống.  

 

Nói tới Triệu Bân thì cô ta lại rất tức giận.  

 

Cô ta đã không tới mộ vua Âm Nguyệt nhiều ngày rồi.  

 

Cô ta chưa từng ngờ được là Triệu Bân lại cho mình một “bất ngờ” như vậy.  

 

Nữ soái cũng không truy hỏi, nhìn vẻ mặt của đối phương thì hiển nhiên là đang che giấu gì đó.  

 

“Đó là lầu ngắm cảnh!”  

 

“Thấy linh trì kia không, ta thường hay tắm ở đó!”  

 

“Đây là Ngọc Linh Các, cũng là Tàng Kinh Các!”  

 

Bên này, nhóc hám tiền đang kéo Triệu Bân, cả đường đi vô cùng hoạt bát, tung tăng như chim sẻ. Cô nhóc như một hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu từng thứ suốt đường đi cho Triệu Bân, khi thì nói khi thì cười vui sướng.  

 

“Đúng là bất phàm!”  

 

Triệu Bân nhìn trái nhìn phải, bên ngoài thành cổ nhìn thì thấy không có gì nhưng khi đi vào thì mới biết bên trong có càn khôn, nhiều nơi còn khác hoa văn bí ẩn, nhiều chỗ có che giấu trận pháp. Nếu như người ngoài tới thì chắc sẽ lạc đường, xui xẻo còn có thể rơi xuống hầm, chết cũng không biết.  

 

“Ngươi có nhớ ta không?”, nhóc ham tiền trừng mắt nhìn Triệu Bân.  

 

“Nhớ!”, Triệu Bân thuận miệng đáp một tiếng. Mắt hắn còn đang quan sát chung quanh, gia tộc lớn đúng là không phải danh hão, có vài cấm chế hắn nhìn rõ, mà có vài loại thì hắn chỉ thấy mơ hồ.  

 

Nên biết là hắn có Thiên Nhãn.  

 

Nếu là người khác, không có Thiên Nhãn mà xông loạn vào đây thì kết cục là chết.  

 

“Ta cũng nhớ ngươi!”, nhóc hám tiền cười hì hì nói.  

 

Hai người một trước một sau, đi xuyên qua một vườn hoa tới chỗ một rừng trúc.  

 

Từ xa, họ đã thấy hai ông lão đang ngồi ngoài rừng trúc.  

 

Là trưởng lão Bạch gia, đều là cao thủ Chuẩn Thiên.  

 

Triệu Bân thấy thế thì cũng có hứng thú với rừng trúc.  

 

Mấy người Bạch gia đã chè chén ở đại điện phía trước, chỉ hai ông lão này không tham gia.  

 

Từ đó cũng có thể thấy được là rừng trúc này không đơn giản, có đồ quan trọng phải bảo vệ.  

 

“Nha đầu, sao lại chạy tới đây?”, hai ông lão cười ôn hòa.  

 

“Dẫn hắn đi xem thứ đó!”, nhóc ham tiền cười đáp.  

 

Không đợi Triệu Bân kịp làm lễ, hắn đã bị cô nhóc kéo vào trong.  

 

“Thú vị rồi nha!”  

 

Hai ông lão vuốt râu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn họ.  

 

Thánh nữ sẽ không dẫn người ngoài tới đây, nơi này là cấm địa Bạch gia, thế mà hôm nay lại dẫn nhóc con này tới. Hiển nhiên quan hệ không tầm thường! Nhìn từ sau lưng thì hai người cũng khá xứng đó, câu xứng đôi vừa lứa chính là nói họ.  

 

“Trận pháp không gian!”  

 

Vào trong rừng trúc, Triệu Bân lẩm bẩm một câu.  

 

Đúng vậy, trong rừng trúc này có một trận pháp không gian, mà còn là một trận pháp không gian hoàn chỉnh không sứt mẻ, nó còn huyền ảo hơn trận pháp ở phủ Linh Lung và Thiên Tông.  

 

Thực lực Bạch gia đúng là đáng sợ, quả nhiên không chỉ là danh bên ngoài!  

 

Khó trách sao khi bị người ta bao vây mà họ chống đỡ được lâu như vậy.  

 

Nếu đặt ở Đại Hạ thì ai dám chọc vào!  

 

Thấp thoáng sâu trong rừng trúc là một đàn tế. Bên trên đàn tế còn một tấm bia không tên. Triệu Bân thấy tấm bia thì hai mắt rực sáng. Tấm Vô Tự Bi này có thể là đồ tốt, nói cho đùng thì chất liệu làm thành tấm bia là thứ tốt, người tu luyện ngồi trên nó để rèn luyện thì vô cùng có lợi, thứ này đã biến mất khỏi thế giới bên ngoài rồi.  

 

Vù!  

 

Nhóc ham tiền mở cấm chế, tấm bia cũng dịch chuyển theo, lộ ra một lối đi, có thể dễ dàng nhìn thấy từng bậc thang bằng đá, kéo dài xuống dưới lòng đất. Nhóc ham tiền chẳng kiêng kỵ gì mà lôi kéo Triệu Bân vào trong.  

 

Lối đi không dài, bên trên có khắc biểu tượng cổ xưa.  

 

Triệu Bân quan sát rồi hai mắt nhắm lại, hình như hắn từng nhìn thấy biểu tượng này, nó là đồ đằng của một vương triều.  

 

Điều này cũng chính là nói thời xa xưa, Bạch gia cũng là một vương triều, khó trách sao thực lực dồi dào như thế.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận