Hắn có thể tránh được đuổi giết là nhờ triệu hồi ngược hướng.
Không có chiêu này thì hắn cũng chả có gan đi giành bảo vật.
“Người đâu rồi?”
Sắc mặt đám cường giả trở nên khó coi vô cùng. Họ đang tìm người khắp nơi, chắc chắn tên kia còn ở trong đảo, đảo này lại không lớn, tìm người cũng chỉ tốn chút thời gian, chả nhẽ tên kia có cánh bay đi được à?
Vì thế họ còn ra lệnh.
Không phải Chuẩn thiên, tiến vào giết không tha!
Triệu công tử rất bình tĩnh, ho ra mấy ngụm máu, trốn dưới lòng đất không nhúc nhích, dùng phù chú che chắn khí tức, hơn nữa còn là bùa chú cao cấp, phong bế toàn bộ hơi thở, chỉ cần hắn không ra, cho nhóm người kia tìm sướng luôn!
Thật sự không chịu nổi thì Kỳ Lân hóa vậy.
“Tìm!”
“Tìm kỹ cho ta!”
Đám cường giả cũng chuyên nghiệp, họ không bắt tay với nhau, nhưng có chung mục tiêu là tìm ra kẻ thù, còn về bảo vật thì đó là chuyện về sau, đồ không chủ, ai giành được là của người đó, nhờ vào bản lĩnh hết.
“Thần tiên đánh nhau, phàm nhân lụm mót!”
Vẫn là mấy câu này, Nguyệt Thần nhắc lại lần nữa.
Cô ta vừa dứt lời, trên bầu trời đen tối lại có một ngôi sao rơi xuống.
Một ngôi sao màu tím tỏa ra ánh sáng kỳ dị, kèm theo đó là ma tính. Hễ ai ngước lên nhìn thì đều giật mình hoảng hốt, sau đó hai mắt lại tỏa sáng.
Trời giáng dị bảo.
Lại là dị bảo trên trời rơi xuống!
Ai cũng ngây người, sao tối nay lại có tới ba bảo vật rơi xuống thế nhỉ!
“Mau!”
Mấy người lao tới lối ra.
Cường giả Nam Vực cũng hấp tấp theo, hai mắt nóng bỏng, đó là bảo bối, liếc mắt thôi đã khiến tinh thần rối loạn, đúng là đồ của tiên gia, còn kỳ dị hơn tháp kia nữa.
“Sao lại có thêm dị bảo!”
Mấy kẻ đuổi giết Triệu Bân nhíu mày.
Một đêm có tới ba món đồ, nếu không có chuyện gì thì quỷ cũng chả tin.
“Mấy người tìm đi, chúng ta từ bỏ!”
Có cường giả bỏ đi, lao về một hướng sau khi rời đảo.
Có người rời đi thì tạo thành phản ứng dây chuyền, lại có bảo vật rơi xuống thì hiển nhiên phải chém giết tranh giành rồi.
Còn về tiểu võ tu kia, ai thích người nấy tìm đi.
Chẳng phải có hai món sao? Nếu chẳng được gì thì tổn thất nặng.
Trong lúc đó chẳng thà đi tìm cơ duyên khác.
Trong lòng họ tự an ủi mình như vậy.
Quan trọng là không ai tìm ra tên kia.
Triệu Bân không động đậy, cũng không ngu mà lộ mặt.
Lại thêm vài người rời đi, nhưng trong tối còn ẩn núp không ít.
Chờ hắn tự ra à?
Gừng càng già càng cay đấy nhưng hắn cũng đâu có ngu.
Hừ!
Thời gian trôi qua, người ẩn núp cũng không chịu được mà rời đi.
Triệu Bân vẫn ổn, hắn thấy rất rõ nhưng vẫn trốn kỹ như trước.
Đến khi bên Nam Vực vang lên tiếng ầm ầm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!