Nhan Như Ngọc cảm thán, nhớ lại lúc còn ở Ma vực, tên này bá đạo đến mức nào nhỉ! Hắn lừa hết mọi đối tượng, không ngờ khi đến Nam Vực thì lại bị bại trong tay của Cát Dương, đúng thật là mất mặt mà!
“Ta có tiền”, Triệu Bân vuốt tóc.
Đáp án đó của hắn khiến Nhan Như Ngọc phục sát đất.
Có tiền thật tốt, có tiền thì muốn làm gì thì làm.
“Là bảo bối thật sao?”, nữ soái liếc mắt sang.
“Đương nhiên rồi!”, Triệu Bân chớp mắt.
Buổi đấu giá lại tiếp tục, các vật đấu giá liên tục được đưa lên.
Không khí của hội trường vô cùng náo nhiệt, càng lúc càng được đẩy lên cao trào.
“Kế hoạch không theo kịp sự thay đổi của hoàn cảnh rồi”, Triệu Bân khoanh tay cúi đầu.
Vốn hắn định khiêm tốn nhưng sau khi liều một trận với Cát gia, giờ hắn nghiễm nhiên đã bị để mắt đến.
Những gì hắn cảm nhận được đều không sai.
Hắn đã bị Cát Dương để mắt.
Thấy Cát Dương ngoài mặt cười giễu cợt vậy thôi chứ trong lòng thì lại đang hằm hè, lý do mà các trưởng lão tìm cho hắn ta chỉ là để lừa mình dối người, có phải là gài người khác hay không thì hắn ta là người rõ nhất.
Vì cuộc đấu giá chiếc quạt xếp mà hắn ta đang ôm một bụng tức.
“Điều tra lai lịch của hắn!”, Cát Dương lạnh lùng nói.
Không cần hắn ta nói thì các trưởng lão cũng đã đi điều tra rồi, bọn họ đã quá hiểu thiếu chủ của mình rồi.
Cứ đợi đấy đi, đợi điều tra ra được thân phận của người đó thì đến cả gia tộc của hắn cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Sau khi đấu giá kết thúc thì ngươi không được bỏ chạy đâu đấy”.
Nhan Như Ngọc đã nói câu đó không biết bao nhiêu lần.
“Ta là người như thế sao?”, Triệu Bân trả lời dõng dạc.
Vào thời khắc quan trọng thì kỹ năng diễn xuất của hắn luôn rất đỉnh.
Vì vậy nên Nhan Như Ngọc đã thật sự tin vào lời của hắn.
“Đến lượt rồi”.
Triệu Bân lại ngồi ngay ngắn.
Lần này là quan tài băng ngọc.
Nhưng vật được đem ra đấu giá không phải là quan tài băng ngọc mà là một viên linh châu màu xanh.
Triệu Bân nhìn thấy thì đã ngây ra một lúc.
Nhan Như Ngọc nhìn thấy thì cũng chau mày.
“Danh sách này là do cô nhặt về sao?”, Triệu Bân liếc mắt.
“Không thể nào!”. Nhan Như Ngọc ngạc nhiên: “Ta đã lấy nó từ nhà đấu giá”.
Đâu chỉ có hắn, rất nhiều người có mặt ở đó cũng đều có cùng biểu cảm.
Đặc biệt là các gia tộc lớn, ai cũng cầm danh sách ra đối chiếu.
“Có thay đổi một chút nhưng không có ảnh hưởng gì lớn”.
Túy Lão mỉm cười, các chủ đã nói rồi, làm như thế sẽ có thể tăng thêm được cảm giác thần bí.
Thần bí cái đầu lâu.
Vẻ mặt của các gia tộc lớn đều rất khó coi, bọn này bỏ tiền ra mua đó, đùa à?
“Còn có bất ngờ ở phần sau!”