Cát Dương cười nhìn Triệu Bân, còn muốn chơi lớn nữa không?
Nếu tên kia từ bỏ thì hắn ta không thấy sướng cho lắm!
“Ngươi có thù với ta à?”. Triệu Bân nhìn thoáng qua tầng ba.
“Không thù oán!”, Cát Dương nhún vai, sau đó bồi thêm một câu: “Nhưng cậu đây có tiền!”
Lời này rất kiêu ngạo.
Đừng nói Triệu Bân, ngay cả nữ soái, Nhan Như Ngọc, thậm chí khách dự đấu giá nghe xong câu này thì trong lòng đều không vui.
Có tiền thì lợi hại lắm à?
Ừm... có tiền rất giỏi nha!
Nếu Cát Dương tiếp tục nói thêm thì không biết sẽ làm tức chết bao nhiêu người.
Cũng chẳng thể trách hắn ta ngạo mạn, mẹ nó, hắn ta có vốn liếng để ngạo mạn mà.
“Hai ngàn một trăm vạn!”
Triệu Bân thu ánh mắt lại rồi báo giá.
Khóe môi Cát Dương hơi cong, tiếp lời bên kia: “Ba ngàn vạn!”
“Ba ngàn một trăm vạn!”
“Năm ngàn vạn!”
“Năm ngàn một trăm vạn!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, yên lặng xem hai người kia đấu giá, họ càng để ý tới Triệu Bân hơn.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu có người dám tranh giành đấu giá với Cát Dương, rất có cá tính!
“Sáu ngàn vạn!”, Cát Dương hài lòng nở nụ cười.
“Thêm cho ngươi một trăm vạn!”, Triệu Bân nhấp một ngụm nước.
“Tám ngàn vạn!”, Cát Dương khá dứt khoát, một lần là bỏ thêm một ngàn chín trăm vạn.
“Đừng theo nữa, hắn đang gài ngươi đó!”, Nhan Như Ngọc chọt Triệu Bân.
“Ta cũng có tiền mà!”, Triệu Bân rất thản nhiên, thuận miệng bỏ thêm một trăm vạn.
Gài à, ngươi gài tới chết luôn cũng được!
Hội đấu giá còn chưa xong đâu, đừng để ông đây tóm được ngươi.
Không chơi ngươi tới táng gia bại sản thì ta không họ Triệu.
“Mười ngàn vạn!”
Cát Dương nói bằng giọng sâu xa, cùng một cái giá, hắn ta kêu một lần.
Cùng một giá cả, Triệu Bân cũng gọi một lần, quyết tâm muốn có được đan giả chết.
“Nếu thích thì nhường ngươi đó!”
Cát Dương cười giễu cợt, giờ hắn ta tự tìm lối thoát cho mình.
Bởi hắn ta chen vào là để gài hàng này thôi.
Ép đối phương phải bỏ ra mười ngàn vạn, nghĩ thôi cũng thấy sướng rơn!
Mấy trưởng lão phía sau hắn ta đều hài lòng vuốt râu, ánh mắt bễ nghễ nhìn hiện trường. Nét mặt tỏ rõ một ý là: Dám trêu vào Cát gia thì phải trả cái giá đắt đấy!
“Kiêu ngạo như vậy thì sớm muộn cũng bị xử thôi!”
Mấy trưởng lão Nhan gia đều cười lạnh trong lòng.
Đâu chỉ họ, nhiều khách mời, thậm chí cả Túy Lão cũng có suy nghĩ này. Nam Vực là nơi ngọa hổ tàng long, hiển nhiên sẽ tạo ra nhiều ân oán, ngươi không sợ đối phương trả thù sao?
“Không sợ chết thì cứ tới đi!”
Đây là lời đáp của Cát gia.
Ngẫm lại thì họ đúng là có bản lĩnh đó.
Đừng nói gia tộc nhỏ, môn phái nhỏ, ngay cả gia tộc lớn siêu cấp, chắc cũng không dám trêu vào mấy kẻ này.
“Lại bị gài mười ngàn vạn!”
Nhiều người cảm thấy đáng tiếc cho Triệu Bân.
Quả nhiên, bị Cát Dương nhắm vào thì chẳng ai có kết cục tốt.
“Đừng vội, tới lúc hắn khó chịu ngay thôi!”
Triệu Bân vẫn khá bình thản, có qua có lại thôi, hắn từng làm nhiều rồi.
Trên đài, Túy Lão đã cất hộp ngọc, nói thật, chính lão ta cũng không quá coi trọng đan giả chết và cây quạt xếp kia. Thế mà hai món này lại được bán với giá rất cao, đúng là niềm vui bất ngờ.
Cất hộp ngọc đi, lão ta không lấy đồ đấu giá ra mà bưng tách trà lên, nhàn nhã húp một hớp, mấy người ngồi dự đều phải liếc mắt lão ta một cái: Ông nha, người chủ trì cuộc đấu giá mà lại lãng phí thời gian như vậy, thấy thú vị lắm à!
Trên thực tế, người sáng suốt đều nhìn ra lão già này đang thừa nước đục để thả câu.
Không cần hỏi cũng biết món đồ đấu giá kế tiếp sẽ là một bảo vật quý giá.
“Đừng rề rà!”, không ít người càu nhàu.
Túy Lão từ từ đặt tách trà xuống, trở tay lấy ra một thứ.
Đó là một đóa hoa, vẻ ngoài như hoa sen, có mây tía bao quanh.
Ngoại trừ như thế, bên trên còn tỏa ra Phật quang, an tường mà trang nghiêm.