Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Đương nhiên là Cát Dương, bên dưới đã gọi giá xong rồi, cũng đã đến lúc hắn ta xuất hiện và tỏ vẻ oai phong rồi.  

 

“Thêm một trăm vạn!”, Cát Dương bình thản nói.  

 

Tất cả đều nhìn về ông già áo đen với ánh mắt trông chờ: “Chơi tới bến với hắn ta đi”.  

 

“Của ngươi đó!”. Câu trả lời của ông già áo đen khiến mọi người đều thất vọng, ba trăm triệu đã là giới hạn của ông ta rồi, dù có thêm tiền thì lẽ nào lại dám đối đầu với gia tộc siêu cấp sao? Ông ta biết rõ năng lực của mình tới đâu.  

 

“Có ai trả thêm không?”, Túy Lão nhìn quanh.  

 

Khổ nỗi những chỗ mà lão ta nhìn qua đều không có ai lên tiếng.  

 

Cát Dương tỏ vẻ giễu cợt, phải nói là hắn ta tràn đầy vẻ tự tin. Lúc này trông hắn ta cũng khá oai phong, thứ mà hắn ta cần là cục diện như thế này, ra giá một cái là đánh gục hết tất cả, ta ngầu lắm đúng k nào?  

 

“Nếu như đã không có ai trả thêm vậy thì…”  

 

“Ba trăm mốt!”  

 

Túy Lão vẫn chưa kịp nói dứt lời thì đã bị cắt ngang.  

 

Là Nhan Như Ngọc!  

 

Cô gái đó im lặng là để chờ giờ phút này.  

 

Thánh nữ của nhà họ Nhan cô ta cũng là một người thù dai, nhớ lại lúc đấu giá đan Huyền Chân trước đó, tên Cát Dương đó đã gây rắc rối cho cô ta, nay thời thế thay đổi, lần này đổi lại thành cô ta, muốn có được hoa Bà La mà không tốn chút máu thì sao được, nếu không cho ngươi một bài học thì ngươi còn tưởng ta đây dễ ức hiếp.  

 

“Ưu tiên cho phụ nữ trước”.  

 

“Ngươi lên trước đi, lát nữa ta lên sau!”  

 

 

 

Triệu Bân nghĩ thầm, hắn đang chuẩn bị tiến công thì lại bị Nhan Như Ngọc giành trước.  

 

Cũng tốt, để cô gái này báo thù trước, bắt Cát Dương chảy chút máu.  

 

Sau Nhan Như Ngọc, hắn sẽ bắt Cát Dương phải chảy ra rất nhiều máu nữa, giới hạn cao như vậy, không chơi hắn ta một vố lớn mà được à. Chính hắn ta đã tự tìm cho mình một lý do rất tốt, Cát gia mà, rất có tiền!  

 

“Đúng là nhiều nhân tài!”  

 

Ánh mắt mọi người đều nhìn sang bên này.  

 

Họ thấy ở bàn này có ba người đang ngồi, trong đó có hai kẻ đeo mặt nạ, người thứ ba là một ông già. Trong ba người này thì có hai người ngứa mắt Cát Dương, hôm nay còn tranh giành với hắn ta mà.  

 

Cũng đúng, phải gài hàng Cát Dương mới tốt!  

 

“Đúng là có kẻ không sợ chết!”, Cát Dương cười lạnh.  

 

“Đấu giá mà, ai gọi giá cao là được. Không bằng tiểu hữu nể cái mặt già này một chút, nhường hoa này cho lão phu được không?”, Nhan Như Ngọc diễn như thể rất cần đóa hoa, chỉ có điều tư thế vuốt râu lại như không có gì.  

 

“Ngươi là thứ gì, xứng để ta nể mặt à!”, Cát Dương tỏ ra khinh miệt.  

 

“Vậy cứ dựa vào bản lĩnh hết thôi!”, Nhan Như Ngọc ung dung nở nụ cười.  

 

“Bốn trăm!”, Cát Dương lạnh lùng thêm tiền: “Có ngon thì tiếp đi!”  

 

“Năm trăm triệu!”, Nhan Như Ngọc vẫn bình thản, mở miệng là phản kích.  

 

“Sáu trăm triệu!”  

 

“Bảy trăm!”  

 

“Tám trăm triệu!”  

 

Hai người này mới là nhân tài, một người là thiếu chủ gia tộc cực lớn, một bên là thánh nữ gia tộc siêu cấp, cả hai đều rất quyết đoán, toàn lên theo đơn vị trăm triệu thôi. Người ở đó nghe mà tim nhảy thon thót, đặc biệt là Túy Lão, trong lòng mừng rơn, lão ta lại có thể thêm được không ít tiền hoa hồng rồi.  

 

“Chín trăm!”  

 

Âm thanh lại vang lên, Cát Dương lại tăng giá.  

 

Cái giá chín trăm triệu là con số trên trời rồi, cũng chỉ gia tộc siêu cấp lớn mới dám chào giá như thế.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận