Hắn đã nhìn thấy thứ đáng lẽ không nên thấy cho nên đã bị đánh trở tay không kịp, đừng nhìn mặt ngoài hắn không xảy ra vấn đề gì mà lầm tưởng, kì thực bên trong cơ thể của hắn đang chịu phản phệ đến mức hỗn loạn không chịu nổi bởi một nguồn năng lượng vô hình.
"Đạo hữu, ngươi làm sao mà...?", Túy Lão nhìn Triệu Bân, lão ta đã chủ trì rất nhiều hội đấu giá nhưng vẫn chưa bao giờ gặp phải chuyện lạ như thế này, tất cả mọi người ở đây cũng đều muốn biết tại sao tự nhiên đang yên đang lành hắn lại bị bay ra ngoài?
“Là do công pháp gây ra thôi”, Triệu Bân hít sâu một hơi, tùy tiện đưa ra một lý do.
"Cũng có thể là do làm quá nhiều chuyện xấu nên bị trời phạt", có không ít lão già vuốt râu nói, thần thái của bọn họ đã nói lên tất cả, trước đó hắn ta hãm hại người khác tới mức ông trời cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng phải tát hắn một cái để cảnh cáo.
Nhưng Nhan Như Ngọc và nữ soái không thấy như vậy.
Vấn đề này chắc chắn không đơn giản, cái tên này nhất định đang giấu giếm điều gì đó.
Chuyện ồn ào đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Tất cả khách đấu giá đều không nhìn Triệu Bân nữa mà lại chăm chú quan sát cái hộp sắt, những kẻ có Thiên Nhãn đều đã nhìn lén vào cái hộp sắt nhưng đáng tiếc không phải tất cả Thiên Nhãn đều có khả năng nhìn xuyên thấu. Cũng may là bọn họ không có khả năng đó chứ nếu như có thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ có kết cục giống như Triệu Bân, thậm chí có khi còn thảm hại hơn.
“Túy Lão, đây là cái gì?”, có người hỏi.
“Bên trong đó có cất giấu một món bảo bối lớn”, Túy Lão vuốt râu nói nhưng thật ra chính lão ta cũng không biết bên trong có thứ gì.
Đừng nói là lão ta, ngay cả các chủ cũng không biết, nghiên cứu nhiều năm cũng không nhìn ra manh mối, chỉ biết có rất nhiều gia tộc siêu lớn để ý tới vật này cho nên bọn họ mới mang ra bán đấu giá.
Rất nhiều gia tộc lớn đã đến đây, và hầu hết trong số họ đều đến vì nó.
“Thần bí như vậy sao?”, có rất nhiều người khoanh tay bán tín bán nghi, thầm nghĩ kẻ hay nói khoác nhất định sẽ bị thiên lôi đánh.
Tuy nhiên, nhìn thần thái của Túy Lão thì chắc vật bên trong cũng là vật bất phàm.
“Không có giá khởi điểm, bắt đầu ra giá”, lời nói của Túy Lão vang vọng khắp phòng.
Không có giá khởi điểm?
Khán giả thất thần nhìn nhau, cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.
“Vậy để ta ra giá trước...”, một lão già ngập ngừng nói: “Ta ra giá… năm ngàn lượng?”
"Năm vạn".
"Năm mươi vạn".
"Năm trăm vạn".
"Năm ngàn vạn".
Sau khi lão già đầu tiên ra giá thì giá của cái hộp sắt chẳng mấy chốc đã tăng lên năm ngàn vạn.
Người có nhãn giới cao đều đã ra tay.
Người không biết nhìn hàng thì tránh sang một bên đi!
Giống như lão già đầu tiên lúc này đang cảm thấy hết sức lúng túng.