Có bốn người tiến vào, một ông già, một thanh niên, một người đàn ông vạm vỡ và một cô gái, đúng chuẩn nhóm bốn người. Ông già thuộc Thi tộc, thanh niên đến từ Cát gia, người vạm vỡ của Công Tôn gia còn cô gái là người Huyết Y Môn. Họ lục soát từng nhà từng hộ cũng với mô hình như thế này.
“Tra xét đi!”, bốn người lấy dụng cụ ra.
“Chỗ này ta đã xem xét rất nhiều lần rồi, không có gì bất thường”, người đứng trên mái nhà nói.
Ông già ngó lơ, lấy ra một chiếc gương màu bạc, chiếu tới chiếu lui trong tiểu viện.
Đó là gương Thiên Cơ.
Có được tấm gương này, có thể nhìn trộm.
Ai đã dịch dung.
Ai đã dùng thuật biến thân.
Dùng gương này chiếu qua là nhìn ra hết.
Tất nhiên, nếu trong tiểu viện có huyền cơ thì cũng không thể che giấu được.
Ông già tra xét rất kỹ càng.
Sau khi tra xét tiểu viện xong, ông ta còn chiếu vào người đang đứng trên nóc nhà.
Lỡ như tên đó là do Cơ Ngân biến ra thì sao?
Nữ tử và chàng thanh niên cũng đang làm việc này.
Vì để tìm Cơ Ngân mà họ chuẩn bị rất kỹ lưỡng, mỗi người cầm một tấm gương chiếu hết mọi ngóc ngách trong tiểu viện sau cùng họ cũng chiếu lên nóc nhà. Hành động của họ khiến tráng hán và người kia rất khó chịu, ý gì đây, không tin Công Tôn gia của ta à?
“Cũng chẳng tin được lắm”.
Ba người không nói gì, nhưng thần sắc đã nói thay tất cả.
Tra xét xong, bốn người rời đi, nhưng vẫn không phát hiện ra Triệu Bân.
Cũng phải trách Triệu Bân nấp quá sâu, ẩn mình quá bí mật. Từng lá bùa của hắn đều là đồ cao cấp trấn lột từ chỗ Ân Trú, chỉ dùng một tấm gương thiên cơ, làm sao tìm ra hắn được.
Đương nhiên...
Hắn cũng không thể chạy ra ngoài.
Kết giới bảo vệ thành của Công Tôn gia bao trùm toàn bộ thành Lạc Nhật, cho dù là bay lên trời hay trốn xuống đất cũng không thể ra khỏi tòa thành này. Muốn dùng thuật xuyên tường để thoát ra cũng vô dụng vì có kết giới ngăn cản.
Thế này thì lúng túng rồi đây.
Hắn có thể ẩn nấp mười ngày nửa tháng.
Nhưng nữ soái không thể trụ được lâu đến vậy.