So với bên ngoài thành, bên trong thành mới thật sự náo nhiệt.
Tứ đại thế lực lúc này đều đang trưng ra sắc mặt đen như đít nồi.
Ở đây có rất nhiều người.
Cường giả cũng có không ít.
Nhưng tất cả đã tra qua xét lại thành Lạc Nhật hơn mười lần mà ngay cả cái bóng của Cơ Ngân cũng không nhìn thấy.
Điều này khiến cho tất cả bất giác nghĩ rằng Thánh tử Thiên Tông không hề có ở trong thành.
"Công Tôn huynh, có phải là đã nhìn nhầm rồi không?"
Lão tổ Cát gia, mụ già áo đỏ của Huyết Y Môn cùng với lão già áo tang của Thi tộc không ngừng liếc nhìn Công Tôn Hãn, lời này bọn họ đã hỏi rất nhiều lần, bọn họ thật sự nghi ngờ rằng gia tộc Công Tôn đang muốn giở trò gì đó.
Ở đây làm gì có Cơ Ngân? Cơ Ngân ở đâu chứ?
"Sợ là đã nhìn nhầm thật rồi", Công Tôn Hãn hít sâu một hơi nói.
Không có ai tin vào câu nói này.
Thần thái của ba người kia đã nói lên tất cả.
Dù sao nếu như gia tộc Công Tôn không rời đi thì bọn họ cũng sẽ không rời đi.
Biết đâu Cơ Ngân lại thật sự có ở đây thì sao?
Hắt... xì!
Bên dưới địa cung đổ nát, Triệu Bân hắt xì một cái.
Lại có không ít người đang ân cần thăm hỏi hắn.
Tứ đại thế lực ra sức thì hắn cũng đang ra sức, tiêu tốn ba ngày củng cố cảnh giới, bây giờ chính là lúc nghĩ cách hại người hoặc là đi tìm bảo vật. Sau khi hấp thụ Tiên đan khí hưởng thụ trái ngọt thì hắn bắt đầu quan sát xung quanh địa cung đổ nát, cảm thấy không chừng ở đây còn có bảo vật bất phàm.
Không biết khi nào hắn mới dừng tay.
Hắn suy nghĩ thì rất hay.
Tuy nhiên, ở đây thật sự chẳng có bảo bối gì, điều đó khiến cho mặt hắn cũng đen như đít nồi.
Hắn lại ngồi trên tảng đá một lần nữa sau đó lấy ra bầu rượu, tuy hắn không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài nhưng hắn có đại địa linh chú giúp hắn có thể cảm nhận được trong thời gian ba ngày qua mỗi ngày đều có người của tứ đại thế lực lật tung từng tấc đất lên tìm kiếm hắn.
Nói thật ra, đối phương có thể lãng phí thời gian nhưng hắn thì không.
Khi đan giả chết hết tác dụng thì không gian bên trong chiếc nhẫn ma sẽ không cho phép bất cứ sinh vật sống nào tồn tại bên trong nữa.
"Mọi người, ra khỏi thành".
Đột nhiên lại có một tiếng quát lớn ra lệnh từ trên truyền xuống.
Người vừa ra lệnh là Công Tôn Hãn, lão ta quát lên một lời vang vọng khắp thành Lạc Nhật.