"Bảo tàng ở đâu?"
“Dưới tế đàn”, Thương Khung nhắm mắt lại chậm rãi nói: “Khi Ma hậu phong ấn ta thì dường như ả cũng không biết dưới tế đàn này còn có một động phủ của Tiên gia, niên đại rất cao nên khí tức cũng yếu ớt, nhưng vẫn có một tia khí tức bị ta bắt được".
"Ta không cảm nhận được", Triệu Bân ngồi xổm phía trước tế đàn, vừa nhìn vừa nói.
"Chờ đến đêm trăng tròn thì nó mới lộ ra", Thương Khung nói thêm.
“Ông nói là Ma hậu đã phong ấn ông ở đây, tại sao bà ấy có thể tiến vào mà vẫn có thể sống sót đi ra ngoài?”, Triệu Bân vươn tay gõ gõ lên tế đàn rồi thản nhiên hỏi một câu, nơi đây chính là cấm địa Biển Chết, cho dù cường giả Thiên Võ tiến vào thì cũng không thể sống sót ra ngoài, chẳng lẽ Ma hậu năm đó đã thành Tiên?
"Ả ta đã vượt qua cảnh giới Thiên Võ", câu trả lời của Thương Khung đã xác nhận suy đoán của hắn.
"Thảo nào", Triệu Bân thầm nói trong lòng sau đó chuyên tâm nghiên cứu phong ấn, muốn biết làm cách nào để mang người xuống.
Phong ấn này không tầm thường.
Đặc biệt là Phật quyển bên trên đỉnh cột đồng, đã trải qua tám ngàn năm nhưng vẫn có thể tồn tại nguyên vẹn.
Hoặc cũng có thể nói Phật tự bên trên nó có niệm lực cuồn cuộn không ngừng thêm vào khiến cho phong ấn không bị sụp đổ.
“Đừng nhìn nữa, ngươi không thể phá vỡ phong ấn được đâu”, Thương Khung yếu ớt nói.
"Chuyện đó cũng khó nói lắm", Triệu Bân không tin, lại tiếp tục quan sát.
Ngao! Ngao!
Hắn vừa dứt lời thì tiểu Kỳ Lân đã nhảy ra khỏi đan hải.
Con mợ nó!
Thánh thú Kỳ Lân?
Thương Khung đang ủ rủ đột nhiên lấy lại tinh thần, hai mắt mở lớn.
Rắc!
Răng rắc!
Trong lúc ông ta còn đang quan sát thì tiểu Kỳ Lân đã nhảy lên không trung cắn nát Phật quyển, sau khi Phật quyển bị cắn xé hết thì phong ấn cũng không còn năng lượng nữa.
Triệu Bân giật mình.
Thương Khung cũng giật mình.
Không ngờ Thánh thú Kỳ Lân lại bạo ngược như thế! Niệm lực mạnh mẽ tụ phía trên sáu Phật tự chú Đại Minh trong Phật quyển vẫn có thể bị nó cắn nát, cảnh tượng mới chói mắt làm sao!
Ông!