Mặt đất rung lên, cỗ quan tài bị đẩy ra, “uỳnh” một tiếng rồi tiếp đất.
Triệu Bân tự giác mời nữ soái đang say ngủ ra ngoài, đặt vào cỗ quan tài, rồi lấy bùa chú phong ấn rất chặt. Cho dù đan dược giả chết hết dược lực, hơi thở của người sống cũng không bị lộ ra ngoài.
“Còn bảo bối nào khác không?”
Triệu Bân vừa thi triển công pháp vừa hỏi.
Tiểu Kỳ Lân tỉnh dậy sớm hơn hắn, chắc hẳn đã dạo quanh thế giới nhỏ này rồi. Ngoại trừ cỗ quan tài băng ngọc, chưa biết chừng còn có báu vật khác. Đến cũng đã đến rồi, mang đi cả thể nào! Không lấy thì uổng phí lắm.
Tiểu Kỳ Lân hô lên, khẽ lắc đầu.
Triệu Bân tuy hơi tiếc, nhưng cũng thấy thỏa mãn rồi.
Đệt!
Không lâu sau đó, một tiếng chửi thề vọng khắp tiên phủ.
Thương Khung đã tỉnh, thấy Triệu Bân cực kỳ chói mắt mà giật nảy mình.
Trước khi ông ta ngủ say, tên này mới là võ tu Địa Tạng tầng ba.
Đến khi ông ta tỉnh dậy, hắn đã đạt tới tầng năm rồi.
Chân nguyên của hắn, tại sao lại thoát biến thành tiên lực?
Đến cả võ hồn và thể xác cũng thoát biến luôn rồi.
Mới ngủ trong tiên trì mấy ngày, tên này đã thoát thai hoán cốt rồi?
“Tiền bối, đa tạ!”, Triệu Bân cười khà khà.
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc!”
Thương Khung không ngớt lời cảm thán. Ông ta bị phong ấn ở đây tám ngàn năm, rõ ràng vẫn biết là có tiên phủ, nhưng không vào được. Tên này thì hay rồi, mới đến được vài ngày đã gặp được cơ duyên? Cùng cảnh bị rơi từ trên xuống, nhìn người ta rồi nhìn lại mình, đúng là không so sánh sẽ không thấy đau thương.
“Sau này ta sẽ tìm cho tiền bối một thân xác khỏe mạnh”, Triệu Bân mỉm cười.
“Câu này còn giống tiếng người!”
Tàn hồn của Thương Khung thoát ra khỏi bộ xác khô, quấn lên cổ tay của Triệu Bân.
Ông ta cũng nghĩ thông suốt về chuyện tạo hóa rồi. Cơ duyên không đủ, vận may không tốt, nhân phẩm kém cỏi, dù đến sớm cũng chẳng có tác dụng gì. Ông ta không phải người của thời đại này, tất nhiên cũng không phải nhân vật chính của nó.
Anh hùng kiến công lập nghiệp, còn phải xem người đương thời.
“Nào nào nào, chuyển hết đi!”
Cách đó không xa, đám phân thân của Triệu Bân đang bận rộn làm việc. Từng cây trúc bị chúng nhổ hết cả rễ, bởi đám trúc này không tầm thường, là chủng loại đã tuyệt tích ở thế giới bên ngoài, thêm vào đó còn được tiên lực nuôi dưỡng qua nhiều năm tháng nên càng thêm phi phàm, làm gì có chuyện không mang đi chứ! Mang hết về, trồng ở thành Thiên Thu của hắn.
“Tổ tiên nhà ngươi hành nghề ăn trộm hả!”, Thương Khung trầm ngâm.
“Di vật của tiên gia, bỏ ở đây cũng lãng phí”, Triệu Bân nói hay như hát.
Trước kia hắn không thế này đâu, không biết từ bao giờ mà có thêm bệnh nghề nghiệp này: thấy báu vật gì cũng muốn vác về nhà. Người xưa dạy rất hay, tự mình ra tay, cơm no áo ấm.
Không biết qua bao lâu, Triệu Bân mới rời đi.