Phía trước cấm địa biển chết chỉ còn lại một mình Hồng Tước đứng thật lâu cũng không nói lời nào, nhưng sát ý của Hồng Tước so với Dương Huyền Tông lại càng mạnh mẽ hơn, đã khiến cho sóng biển quay cuồng trong chớp mắt đều kết thành hàn băng.
"Hồng Tước, lâu rồi không gặp".
Sâu trong Nam Vực đột nhiên truyền đến một lời.
Dám gọi thẳng tên Hồng Tước thì chỉ có thể là người cùng thế hệ, đồng cấp Thiên Võ.
Lời này vừa là chào hỏi vừa là cảnh cáo, cường giả Thiên Võ ở nơi khác không được động võ ở đây.
Hồng Tước xoay người bước đi càng ngày càng xa: "Sẽ có một ngày triều Long Đại Hạ dẫn quân xuống phía nam".
Một lời này chính là chiến thư.
Cường giả Thiên Võ trong bóng tối cau mày.
Nếu như Dương Huyền Tông nói ra lời này thì bọn họ sẽ chỉ coi nó là một trò đùa nhưng nếu như Hồng Tước đã nói thì ý nghĩa sẽ khác, Đại Hạ Hồng Tước chưa bao giờ nói hai lời, không lâu sau ở Nam Vực tất sẽ có chiến tranh.
Đêm càng lúc càng sâu.
Một lúc sau lại có người khác đến.
Đó đều là trưởng lão Ma gia, tám chín trưởng lão tới đây đều là cường giả Chuẩn Thiên.
Cũng giống như mấy người Dương Huyền Tông, tất cả các trưởng lão tới đây đều tái nhợt, có bi thương cũng có phẫn nộ.
"Phải báo thù!"
Tám vị trưởng lão hừ lạnh, sát khí dâng trào.
Thật lâu sau cũng không có người đáp lại.
Báo thù?
Lấy gì báo thù? Lấy nhiệt huyết sao?
Ngay cả Hồng Tước cùng Thiên Tông cũng đã trở về thì Ma gia dựa vào cái gì để báo thù?
Cho dù muốn đánh thì cũng phải đợi Ma gia quật khởi mới miễn cưỡng có đủ tư cách.
“Lên đường bình an”, đại trưởng lão Ma gia lấy ra bình rượu rót xuống biển như tế vong linh: “Triệu Bân, rồi sẽ có một ngày Ma gia lấy đầu của bọn chúng để tế vong linh của ngươi trên trời".
Các trưởng lão còn lại cũng thế, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Nếu không có Triệu Bân thì cũng sẽ không có Ma gia của ngày hôm nay.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!