Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 Lão già mặc ngân bào run rẩy, quay người chạy trốn.  

 

Cảnh tượng này quá đỗi châm biếm, dù sao cũng là cao thủ Chuẩn Thiên mà không dám đối mặt, lại nghĩ đến chạy trốn. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, chạy trốn là lựa chọn thông minh, lão ta lao tới cũng không làm được gì.  

 

“Tiền bối, đi đâu mà vội thế?”  

 

Triệu Bân đuổi theo, vung kích chém bay lão ta.  

 

Lão già ngân bào hộc máu, lảo đảo lùi ra, hai mắt lộ vẻ khiếp sợ: “Tiên lực?”  

 

“Đoán đúng rồi”.  

 

Triệu Bân lạnh lùng đáp lại, sử dụng Tru Tiên quyết.  

 

Lại thêm một dòng máu bắn tóe ra, lão già mặc ngân bào bị xuyên thủng đầu.  

 

Đòn tuyệt sát không thể tránh né.  

 

Triệu Bân phất tay, thu thi thể của lão ta vào trong chiếc nhẫn ma.  

 

Cùng cảnh ngộ bị thu về còn có thi thể của lão già mặc áo vàng.  

 

Hai thi thể cảnh giới Chuẩn Thiên, chắc là Thương Khung sẽ rất thích. Cứ tạm thời dùng chúng, sau này gặp được thân xác thích hợp hơn thì đổi. Thi thể các cường giả khác của Công Tôn gia cũng không bị bỏ lại, bởi trên cơ thể chúng đều có tài vật, đợi lát nữa sẽ quét sạch sau. Đây cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, Triệu công tử làm việc nhanh nhẹn lắm.  

 

“Ngươi chạy được sao?”  

 

Tiêu diệt đám cường giả xong, Triệu Bân chạy thẳng tới chiến thuyền.  

 

 

 

Không sai, chiến thuyền đã được lái đi rồi! Hoặc cũng có thể nói là đã bỏ chạy rồi, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như một tia sáng vụt qua vậy. Cộng thêm việc chiến thuyền nguy nga, hoành tráng, lại thuận hướng gió nên tạo ra những con sóng lớn cuồn cuộn.  

 

“Một tên cảnh giới Địa Tạng”.  

 

“Sao lại mạnh đến thế?”  

 

Công Tôn Chí đích thân lái thuyền, sắc mặt tái mét.  

 

Số người cảnh giới Huyền Dương còn lại trên thuyền cũng mặt mày trắng bệch, không ngờ hai cảnh giới Chuẩn Thiên và mấy chục cảnh giới Địa Tạng đều bị tiêu diệt hết, đến ý chí chiến đấu, đám lâu la bọn họ cũng không hề có.  

 

“Đã đến rồi mà còn muốn chạy sao?”  

 

Triệu Bân nhanh như một tia sáng, phóng theo sau.  

 

Hắn vác chiến kích, đáp lên chiến thuyền sau một tiếng “ầm”.  

 

“Giết”.  

 

“Giết cho ta”.  

 

Công Tôn Chí hét lớn, còn cả người hắn ta thì liên tục lùi về sau.  

 

Đến lúc này, dường như mệnh lệnh của hắn ta đã không còn tác dụng, các cảnh giới Địa Tạng còn lại đều hoảng loạn bỏ chạy nhưng bọn họ đã không thể thoát được, Triệu Bân giơ tay lên, kiếm khí và bóng người lớp lớp nối đuôi nhau ập xuống.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận