Người có mặt ở đó cảm thấy đồng cảm sâu sắc, không nói đâu xa, cứ nói ngay Cơ Ngân của Thiên Tông. Bao nhiêu cường giả chặn đánh một võ tu cảnh giới Địa Tạng, mẹ kiếp mất sạch thể diện, đúng là không có mặt mũi thuyết giáo người khác!
Sắc mặt Công Tôn Hãn lập tức sa sầm.
Gia tộc Công Tôn của lão ta đúng là có nhiều ngân lượng.
Nhưng so với tiền, lão ta muốn biết đối phương là ai hơn.
“Sự nhẫn nại của ta có giới hạn đấy nhé”, Triệu Bân điềm tĩnh nói, sát kiếm đã đặt ngang vai Công Tôn Chí, ngụ ý không thể nào rõ ràng hơn: Hoặc là lấy ra mười tỷ, hoặc là ngươi về nhà chuẩn bị hậu sự.
“Chết tiệt!”
Vẫn là Tam trưởng lão Công Tôn, dùng tới đại chiêu ngay lập tức.
Công Tôn Hãn hầm hừ đè ông ta lại, tiện tay quăng ra một túi tiền vứt cho Triệu Bân từ khoảng cách xa. Trong túi toàn là bùa trữ vật, bên trong bùa trữ vật vẫn là bùa trữ vật, bên trong nữa toàn là ngân phiếu.
Ực!
Đám đông xung quanh nuốt nước bọt, đưa thật à!
Chứ không đưa thật thì sao, không đưa thì hắn không thả người! So với mười tỷ, dường như Công Tôn Chí đáng giá hơn. Hắn ta là tương lai của Công Tôn gia, là người thừa kế của gia tộc Công Tôn đấy! Tiền tài không thể nào đong đếm được.
“Tăng giá à?”
“Chắc là tính theo cân thịt”.
Tập thể trưởng lão của Ma gia vuốt râu, lúc hắn bắt cóc Hoa Đô mới đòi chín ngàn vạn, đến đây đã là mười tỷ rồi, so sánh đôi bên thì người Nam Vực vẫn nhiều tiền hơn. Bắt cóc một người bên này bằng cả đống người bên kia!
“Thả người!”, Công Tôn Hãn tức giận thét lên.
“Dẫn về đi!”, Triệu Bân giơ chân đạp Công Tôn Chí về.
Sức mạnh của cú đạp này cũng rất kinh khủng, đạp cho hắn ta bán thân bất toại ngay tại chỗ.
Giết!
Cường giả Công Tôn gia thét lên, nhất tề nhào lên.
Nào là đao mang kiếm quang, nào là quyền ảnh chưởng ấn, nện xuống ầm ầm.
Triệu Bân nhìn cũng chẳng buồn nhìn, hắn biến mất trong chớp mắt.
Bắt cóc đòi tiền chuộc cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, hắn đã sắp xếp sẵn rồi, sử dụng thuật triệu hồi ngược hướng trốn ra một ngọn núi khác, đồng thời truyền tống liền mạch ba lần liền, trốn xuống lòng đất của hòn đảo này.
“Người đâu rồi?”
Mấy kẻ hóng chuyện sững sờ, hết sức kinh ngạc.
Mấy lão già có mặt ở đó, chỉ trừ trưởng lão của Ma gia, ai nấy nheo mắt lại. Một người sống sờ sờ như thế, nói mất là mất luôn, tiêu biến giữa không trung. Dù họ dùng hết khả năng cảm nhận cũng không tìm thấy chút tung tích nào.