Tâm tư của nữ nhi, họ đâu hiểu được.
Chỉ biết rằng gần đây Nhan Như Ngọc rất tiều tụy, đôi mắt ảm đạm kia như bị bắt mất hồn phách.
“Hay là, về nhà nhé?”, trưởng lão Nhan gia dò hỏi.
Nhan Như Ngọc không đáp, lặng lẽ quay đi.
Thế nhưng, chưa kịp sải bước, cô ta đột ngột quay đầu nhìn về phía biển sương mù, chính xác hơn là nhìn về phía một bóng người đứng trước biển sương mù. Bao nhiêu người tới xem biển sương mù nhưng người đó đứng gần nhất. Chính vì kẻ đó đi một mình, cô ta mới nhìn rõ, bóng dáng này cực kỳ quen thuộc.
“Là ngươi sao?”
Nhan Như Ngọc lầm bầm, vô thức nhấc chân bước đi.
Mỗi một bước đặt xuống, đôi mắt u ám của cô ta ngời sáng thêm một phần.
“Nha đầu!”
Hai trưởng lão thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
Tinh thần của thánh nữ không được bình thường, phải trông chừng kỹ càng, không thể để cô ta chạy vào biển sương mù.
Triệu Bân hoàn toàn không biết.
Hay nói cách khác, vì mải nghiên cứu biển sương mù, hắn hoàn toàn đắm chìm vào nó.
Đến mức Nhan Như Ngọc chạy tới sau lưng rồi mà hắn ta không phát giác.
“Đạo hữu?”
Nhan Như Ngọc giơ tay ra, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Triệu Bân bị cắt ngang suy nghĩ, vô thức quay lại.
Đập vào mắt hắn là một gương mặt xinh đẹp, nhưng hắn nhìn thấy chỉ muốn co giò chạy.
Thật kỳ lạ, tại sao đi đâu cũng gặp phải cô ta thế.
Duyên phận!
Theo lời của Nguyệt Thần thì đây chính là duyên phận, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà!
“Ta và ngươi đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Nhan Như Ngọc cười rồi, mỉm cười rất vui vẻ. Không cần tháo mặt nạ của Triệu Bân, chỉ nhờ vào đôi mắt này là có thể nhận ra, thêm cả khí chất nào đó của người này, muốn giấu cũng không giấu được, cực kỳ chói mắt.
“Chưa từng gặp!”, Triệu Bân hờ hững đáp, giả bộ cực kỳ giống.
“Sao thế, ta mặc quần áo vào nên ngươi không nhận ra à?”, Nhan Như Ngọc mỉm cười nhìn Triệu Bân.