“Được thôi”, Triệu Bân mỉm cười.
“Lần này sẽ không chạy nữa đấy chứ!”
“Ta là hạng người như thế à?”
“Phải hay không phải, tự ngươi không biết sao?”, Nhan Như Ngọc liếc xéo, không bao giờ tin mấy lời quỷ quyệt của người này nữa. Lần trước trong phiên đấu giá người nào đó cũng nói hay như hát, ra khỏi Đấu Giá Các là mất tăm mất tích.
Da mặt Triệu Bân quá dày, hắn coi như không nghe thấy.
“Cần dùng thiên lôi của ngươi trợ chiến, cứu ông nội ta”, Nhan Như Ngọc nói thêm.
“Với căn cơ của Nhan gia cô, tìm một người có thiên lôi chắc là không khó nhỉ!”, Triệu Bân nói. Thực lòng, hắn không dám tới Nhan gia cho lắm, rất sợ ông già nhà cô ta tìm hắn bàn chuyện lý tưởng.
“Thiên lôi bình thường thì không được”, Nhan Như Ngọc khẽ nói: “Thiên lôi của ngươi không tầm thường, có lẽ là được. Lần này ngươi không được lén lút chuồn đi nữa đâu đấy, ông nội ta còn đợi nó cứu mạng kia kìa. Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của ngươi đâu, tất nhiên, cũng không để ngươi uổng công đi một chuyến”.
“Được”, Triệu Bân mỉm cười.
Nợ ân tình mà, hắn phải trả chứ!
Nhan Như Ngọc mỉm cười dịu dàng, bàn tay đang khoác tay Triệu Bân cũng mềm mỏng đi khá nhiều.
Không biết tới khi nào, Triệu Bân mới đứng lại.
Dồn hết nhãn lực, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Đúng như hắn dự đoán, đứng trong biển sương mù không nhìn được bầu trời, càng không trông thấy tinh tượng, tầm mắt của hắn bị sương mù che khuất. Những gì có thể thấy được chỉ là một mảng trắng nhờ nhờ, đúng là mê tung trận thiên nhiên, không có phương hướng, không có âm thanh. Một luồng sức mạnh thần bí luôn tồn tại không ngừng dẫn dắt họ theo hướng sai lệch, bất kể đi tới đâu cũng không thoát ra được khỏi sương mù mông lung, cho dù là bay lên trời.
“Ông nội từng nói, sương mù không tan thì không ai ra ngoài được”, Nhan Như Ngọc lên tiếng.
“Rảnh rỗi cũng rảnh rỗi vậy rồi, hay là kiếm chuyện gì đó làm đi?”, Triệu Bân đột nhiên nói.
Câu này không phải
Thương Khung không chịu ở yên, là ông ta muốn tìm việc gì đó để làm.
Vì thế, ông ta mới mượn miệng của Triệu Bân để nói câu này.
Nghe xong, Nguyệt Thần tỏ ra vui mừng.
Nghe xong, Nhan Như Ngọc lườm Triệu Bân một cái.
“Đúng là phải tìm việc gì đó để làm”.
Triệu công tử nói rồi lôi ra một dòng điện.