Cả rừng trúc rơi vào im lặng.
Một câu vừa nói ra khiến cho cả bốn người đều sững sờ.
"Chiếc trâm ngọc của mẹ cô".
Triệu Bân hổn hển xoa mũi dữ dội, cuối cùng mới nói được đầy đủ một câu.
Một hồi lâu sau cũng không nghe thấy có tiếng đáp lại, trong lúc đó lão tổ Nhan gia cũng đã đen mặt, đang nói chuyện mà lại đi hắt xì không đúng lúc, nếu như ngươi không nói hết câu thì có khi đã bị chém chết rồi, cũng không có ai sợ sẽ làm tổn thương tình cảm.
"Ngươi không phải cố ý nói như vậy chứ?", Nhan Như Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Bân.
“Ta vừa mới hắt xì một cái không nhịn được”, Triệu Bân cười khan, hắn hắt xì quả thật không đúng lúc, chỉ có quỷ mới biết trong bóng tối đang có biết bao nhiêu người đang thầm nguyền rủa hắn.
Thật đáng tiếc!
Nguyệt Thần liên tiếp thổn thức tặc lưỡi.
Nếu như lúc nãy Triệu Bân không chỉ hắt xì mà còn gặp phải thiên địa biến hóa chuyển hắn đi nơi khác khiến cho hắn không thể nói trọn hết câu thì chắc chắn Nhan Phong sẽ vác đao giết tới tận Thiên Tông.
"Ngươi muốn chết hả, còn muốn lấy trâm ngọc của mẹ ta", đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc bốc hỏa.
"Ta có thể dùng tiền mua, giá cả rất dễ thuơng luợng", Triệu Bân cười nói.
"Ngươi..."
"Nếu ngươi thích thì ta tặng ngươi là được", Ngọc Lan mỉm cười tháo trâm ngọc xuống.
"Đa tạ tiền bối".
Triệu Bân xoa xoa tay vội vàng nhận lấy, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn!
May mắn sao Độn Giáp Thiên Tự lại được khắc trên cây trâm ngọc này.
Nếu như Độn Giáp Thiên Tự được khắc trên áo yếm hoặc y phục của Ngọc Lan thì hắn thật sự không biết phải mở miệng thế nào.
...
Khi Triệu Bân ra khỏi rừng trúc, bầu trời đã hiện đầy sao.
Nhan Phong và Ngọc Lan rời đi rất sớm.
Họ đều là những người từng trải, không muốn quấy rầy chuyện tình cảm của con gái.