“Là ông ta!”
“Thật sự là ông ta!”
Tàn hồn của Thương Khung kích động, bay ra cổ tay của Triệu Bân, giữ chặt lấy hộp sắt.
Triệu Bân không giữ được bình tĩnh, mặc dù đã đoán trước được chuyện này nhưng hẳn vẫn không thể nào tin nổi. Ma Quân - bá chủ thuở sơ khai, một nhân vật vượt trên cả cảnh giới Thiên Võ, không ngờ lại bị nhà Phật chia tách tứ chi để phong ấn, hơn nữa, đã tám ngàn năm trôi qua rồi mà người này vẫn còn sống, nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì nhất định sẽ chấn động cả thế giới.
Vù vù!
Chiến kích vẫn còn rung lên như phẫn nộ, lại như đang khóc lóc, nó vẫn còn muốn chém chiếc hộp sắt.
“Ngươi không phá được đâu!”, Triệu Bân đưa tay giữ nó lại.
Hắn đang nói sự thật, phong ấn cấp cao nhất của Phật gia thì sao một binh khí có thể phá nổi? Không phải chiếc hộp chắc chắn mà là cấm chế bên trên nó. Lúc nãy, khi bị chém một phát, cấm chế bảo vệ trên chiếc hộp sắt đã hiện lên những đường vân bí ẩn, chạy dọc theo bề mặt hộp, sức mạnh của cú chém đã bị hoa văn bí ẩn đó phá giải hết. Hắn có lý do để tin rằng, dù cho Hồng Uyên ở đây thì cũng chưa chắc có thể phá giải được, nếu như đã chặt ra thành tám khúc thì cần phải tìm lại đầy đủ, nếu chưa tìm đủ mà cố phá thì rất có khả năng sẽ làm hại đến Ma Quân.
“Bộ phận nào trong đó thế?”, Thương Khung nghẹn ngào nói.
“Chân, chân trái!”, Triệu Bân không che giấu.
“Phật chết tiệt!”, Thương Khung mắng.
Thật ra ông ta muốn mắng Ma Quân hơn, tốt xấu gì cũng là chủ Ma vực, sẩy chân một bước là để hận cả ngàn năm mà! Tin vào kẻ không đáng tin là Phật gia và yêu phải người không nên yêu nên mới rơi vào kết cục như bây giờ. Trong cuộc chiến năm xưa, gần như toàn bộ quân của Ma vực đều bị tiêu diệt, do là do bên Phật gia “ban tặng” và cũng là do họ đi theo Ma Quân.
Triệu Bân chỉ xem mình như người đứng nghe.
Hắn không phải là người ở thời đó, đương nhiên không biết được năm xưa Ma Quân đã nghĩ gì.
Có lẽ, trong ân oán ngày xưa vẫn còn có ẩn khuất khác, e rằng đến cả Ma tướng thứ sáu là Thương Khung cũng không biết được hết tất cả bí mật. Thêm nữa, hắn không nghĩ chủ nhân của Ma vực lại là người không có đầu óc.
Vì vậy:
Trước khi Ma Quân sống lại, có một vài thứ nếu kết luận bây giờ thì vẫn còn quá sớm.
Không biết đến lúc nào Triệu Bân mới ra khỏi hang núi.
“Ngươi làm gì thế? Thần thần bí bí!”, nhóc ham tiền hỏi.
“Không có gì!”, Triệu Bân mỉm cười.
Hắn lại tìm đến lão tổ Bạch gia: “Tiền bối, thứ người đưa cho ta có thể tạm thời để ở chỗ ta được không?”