Lão tổ Mộ gia lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng hạ lệnh, nói một câu đầy quả quyết: “Chuyển nhà!”
Chuyện này nên làm sớm.
Lão tổ đã lên tiếng rồi, đương nhiên không có ai phản đối. Sau đó, người Mộ gia tản ra, đi thu dọn đồ đạc, cái gì mang được thì mang đi hết, không mang được thì bỏ lại, so với tiền bạc, mạng sống quan trọng hơn.
“Núi Bất Tử còn có gì bí ẩn?”, Kiếm Nam và Chiêu Tuyết mỗi người đứng một bên hỏi dò.
“Bên trong đó có che giấu một toà thành, cho dù là Hồng Uyên cũng không vào được”, Triệu Bân mỉm cười.
“Cái này…”
Nghe xong, hai người bọn họ vô cùng ngạc nhiên, không dám tin.
Có điều, Cơ Ngân đã nói thì cả hai sẽ tin.
Nếu không có năng lực, tên nhóc này cũng sẽ không làm chuyện vượt quá sức của mình.
Đương nhiên là bọn họ rất muốn tới đó xem xem sự tồn tại của thứ kỳ bí này.
Còn Triệu Bân đã đặt hai lão quỷ Hắc, Bạch Sơn cạnh nhau, mỗi tay một bên, đặt lên nắp não của bọn họ, cưỡng chế thu thập ký ức. Hai người này đều là những kẻ thân tín của Ân Trú, chắc chắn sẽ biết được nhiều bí mật.
Ư…
Trong lúc ngất xỉu, hai lão quỷ đau đớn rên rỉ, đau đến nhăn cả mặt lại.
Triệu Bân không hề thương xót, tiếp tục thu thập.
Đúng như dự liệu của hắn, linh hồn của hai người này đã bị khắc cấm chế.
Có điều, Triệu Bân vẫn thu được không ít tin tức bí mật.
“Quả nhiên là chiếc hộp sắt!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Ân Trú phái nhiều người tới như vậy là để lấy chiếc hộp sắt”.
Nhưng, người muốn có được chiếc hộp sắt không phải Ân Trú mà là người của Thi tộc.
Người của Thi tộc thông qua Ân Trú để tới cướp chiếc hộp sắt ở Mộ gia.
Chuyện này rất dễ giải thích, đây là Đại Hạ, Ân Trú là Đại Tế Ti của hoàng tộc. Nếu lão ta muốn cướp, thành chủ của thành Mộ Quang còn chẳng dám ho he, những gia tộc có quan hệ tốt với Mộ gia cũng sẽ không dám nhúng tay. Nhưng nếu Thi tộc tới cướp thì đó lại trở thành một chuyện hoàn toàn khác. Nếu kẻ địch dám cướp giữa ban ngày ban mặt, chắc chắn thành chủ thành Mộ Quang sẽ không để yên, những cao thủ ẩn thân trong thành cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn.
Do đó, vẫn nên mượn tay người khác thì hơn.