Lần đầu tiên chiến đấu với con rối làm từ xác chết cảnh giới Thiên Võ mà hắn hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Tu vi gì đó!
Năng lực gì đó!
Tiên lực gì đó!
Khi bị áp đảo hoàn toàn về thực lực chiến đấu thì không là gì cả.
Trái tim Thương Khung bỗng lạnh đi trong giây lát.
Mặc dù Phù Nhàn là con rối xác chết, mặc dù người này không giỏi chiến đấu nhưng tu vi của đối phương là thật, đây là cảnh giới Thiên Võ chân chính, chỉ điểm đó thôi thì Triệu Bân đã không hề có cơ hội chiến thắng được, càng không cần phải nói đến việc Phù Nhàn đang bị khống chế lúc này.
“Đừng giết”.
“Giữ mạng lại cho hắn”.
Lão già áo đen mỉm cười, để lộ cả hàm răng trắng bóc.
“Mở”.
Triệu Bân hét lên đanh thép, tiếng hét còn kèm theo cả tiếng gầm của Kỳ Lân.
Sau khi Kỳ Lân hóa, một tên khổng lồ to như quả núi đồ sộ đột nhiên xuất hiện.
Phù Nhàn đang bóp lấy cổ hắn lập tức bị chấn đến bay ngược ra sau.
Thương Khung kinh ngạc, còn có chiêu này nữa sao?
Cũng khó trách, “ở ẩn” lâu quá rồi, ông ta cũng đã hơi lạc hậu.
Ở thời của bọn họ, dù cho Ma vực có Thái Thượng Hung Hổ thì cũng không biến ra hình dạng đó, mấy thứ như Cửu Vĩ hóa, Hung Hổ hóa, Thương Xà hóa và cả Kỳ Lân hóa của Triệu Bân cũng đều là do thế hệ sau sáng tạo ra.
Chính vì chưa từng gặp nên ông ta mới ngạc nhiên.
Đương nhiên lão già áo đen cũng biết, ông ta đã biết Cơ Ngân có thể dùng Kỳ Lân hóa.
Chuyện khiến ông ta bất ngờ là Kỳ Lân Triệu Bân lại có thể phá bỏ được sự khống chế của con rối cảnh giới Thiên Võ.
Ầm!
Triệu Bân tóm lấy Phù Nhàn bằng một tay, tay kia chưởng về phía lão già áo đen.
Giết giặc thì diệt ngựa trước, bắt cướp phải bắt thủ lĩnh trước, diệt được lão già này thì Phù Nhàn sẽ tự khắc bị đánh bại. Nhưng hắn đã đánh giá thấp Phù Nhàn, người này đã cố sức giãy giụa, không chỉ thoát ra được mà còn khiến cho cánh tay đang Kỳ Lân hóa của hắn bị chấn đến tan tành. Lão già áo đen chạy rất nhanh làm hắn đánh hụt.
“Chạy đi đâu?”
Triệu Bân đặt tên lên cung, nhắm thẳng vào lão già áo đen.