Trận chiến này đúng là quá tốn sức rồi!
Vẫn may, tuy sức mạnh của hắn không bằng đối phương nhưng vẫn biết “đào hố”.
Và cái hố của hắn đã chôn vùi được một nhân vật tầm cỡ.
Từng là một Thiên Võ tàn ác, ấy thế mà ông ta lại bị hắn bẫy chết.
Lúc lão già áo đen chết, Phù Nhàn cũng đột nhiên ngã xuống.
Hồn phách còn sót lại của Thương Khung bay lên, lượn lờ trên cơ thể Phù Nhàn, nghẹn ngào không nói nên lời.
Mặc dù không muốn quấy rầy nhưng Triệu Bân vẫn kéo Thương Khung lui ra, đưa thân xác Phù Nhàn vào trong chiếc nhẫn ma. Trận chiến ban nãy gây ra động tĩnh quá lớn, chấn động quá lớn, rất nhiều người đang kéo tới đây, hơn một nửa số đó đến từ thành Mộ Quang. Người tới càng đông sẽ càng gây ra nhiều rắc rối không đáng cớ, đi càng sớm càng tốt.
“Nhóc con, đa tạ!”
Lời cảm ơn của Thương Khung phát ra từ tận đáy lòng.
Là duyên phận hay may mắn cũng được, ông ta và Phù Nhàn đều đã được cậu nhóc này cứu. Và ở độ tuổi của cậu ấy, chắc chắn còn có thể cứu được cả Bất Diệt Ma Quân, điều này đối với Ma vực mà nói sẽ là một ơn huệ lớn.
“Người một nhà cả”.
“Không cần nói cảm ơn!”
Triệu Bân mỉm cười rồi bước vào trong bóng tối.
“Tiếng ồn vang ra từ đây!”
“Trong rừng núi hỗn loạn như vậy, chắc chắn đã xảy ra một trận chiến rất lớn”.
“Bọn ta nghĩ đó là điều không tránh khỏi rồi!”
Rừng núi dưới ánh trăng bỗng huyên náo, ồn ào, rất đông người đang kéo tới, động tĩnh ngày càng lớn.
Tiếc là mọi chuyện đã kết thúc.
“Gặt hái không ít!”
Bên này, Triệu Bân đã rời khỏi núi. Hắn liên tục nhìn chiếc nhẫn ma, lão già áo đen không hổ là người thuộc cảnh giới Thiên Võ, những chiến lợi phẩm mà hắn thu được từ chỗ ông ta rất đa dạng, nào là đan dược, linh dịch các kiểu, số lượng rất nhiều, hơn nữa món nào cũng không hề tầm thường, còn có cả binh khí được coi như báu vật vô giá.
Mà thu hoạch lớn nhất chắc chắn là Phù Nhàn.
Tuy là một xác rối nhưng vẫn là một cơ thể.
Thương Khung đang khóc than.
Tám ngàn năm rồi, ông ta chỉ là một tàn hồn còn sót lại, Phù Nhàn thành một xác rối, ma quân bị phân thành từng mảnh, các ma tướng khác đều về với cát bụi cả rồi. Trong thâm tâm của ông ta chắc chắn rằng, thời thế đã thay đổi. Thời kỳ huy hoàng của bọn họ chỉ còn là ký ức thoáng qua, dần bị thời gian mai một, thật đáng buồn.
Nhân trời còn tối, Triệu Bân quay về thành Mộ Quang.
Lúc này, trước cửa nhà họ Mộ đã thưa bớt người.
Lúc trước, Triệu Bân đánh nhau với lão già áo đen trong rừng, tạo ra động tĩnh lớn nên hầu hết mọi người đều đi hóng chuyện cả rồi.
Trong phủ, người Mộ gia đã gói ghém hành lý tinh tươm.
Triệu Bân không nói gì nhiều, chỉ nói một từ: Lên đường.
Sau đó, từng con thú cưỡi bay lên trời, bay về hướng tây.
“Chuyển nhà?”