Cũng may Thương Khung chỉ là một tàn hồn không có thân thể, bằng không chắc chắn sẽ đen mặt lại.
Cố ý.
Rõ ràng là ngươi đang cố ý.
Lớp người già ho khan, ngượng ngùng thay cho Thương Khung.
Uống!
Vài giây sau thì bầu không khí lại ấm lên.
Triệu Bân cũng rất biết điều, để tỏ lòng kính trọng Thương Khung, hắn đã đặt ông ta lên bàn rồi còn đặt thêm ba chén rượu cùng trái cây hạt dưa, trông giống như lễ vật, nếu như không bày ra thì mọi người cũng không dám động đũa vì rất sợ Thương Khung sẽ tức giận đến lật bàn.
"Nào, ăn cái này".
So với ở đây, bầu không khí ở một bàn rượu khác cách đó không xa lại càng hòa hợp ấm áp hơn.
Ở bàn rượu đó có rất nhiều cô gái xinh đẹp đang ngồi như Liễu Tâm Như, Thanh Dao cùng Phượng Vũ, tất cả đều rất quan tâm đến tiểu cô nương vừa mới thức tỉnh khiến cho Liễu Tâm Như cũng phải sợ hãi, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên nàng có được đãi ngộ bậc này, mấy tỷ tỷ xinh đẹp này đối xử với nàng thật tốt.
"Các tỷ có thể kể cho ta nghe về chuyện của Triệu Bân được không?", Liễu Tâm Như nhỏ giọng nói.
"Cô muốn nghe kể câu chuyện nào?", tất cả mấy cô nương đều đồng loạt đáp.
Lời này rất có ý tứ.
Câu chuyện truyền kỳ của Triệu Bân kẻ đến mấy ngày mấy đem cũng không hết.
Hắn chính là một thanh niên có lắm chuyện xưa.
Trong số đó có rất nhiều chuyện anh hùng, cũng có rất nhiều chuyện hài hước, nói ra liền khiến cho người ta muốn cười, chẳng hạn như chuyện hắn bị bắt khi người ta càn quét khách làng chơi, hoặc là chuyện nước tiểu đồng tử!
"Đều được", Liễu Tâm Như cười nói.
Kết quả là những câu chuyện xưa cứ liên tục tuôn ra.
Mấy cô nương cũng muốn giữ lại mặt mũi cho Triệu Bân cho nên toàn chọn chuyện tốt để kể, cũng không kể về những chuyện quá đẫm máu vì sợ sẽ dọa đến tiểu nha đầu này, về phần tướng công của nàng không biết võ đức thì bọn họ cũng không tiện kể ra.
"Có thật nhiều người đẹp", Tô Vũ thổn thức nói.
Hơn nữa, những người đẹp kia đều là thê tử và hồng nhan tri kỷ của Triệu Bân.
Cái tên đó rõ ràng là một con lợn đáng ghét!
Triệu Bân đảo mắt tìm Liễu Tâm Như.
Ánh mắt dịu dàng này chỉ dành cho thê tử của hắn.
Không biết có phải là do hắn đã uống quá say hay không nhưng khi nhìn Liễu Tâm Như hắn lại nhìn thấy thêm một bóng hình xinh đẹp trên người của nàng, đó chính là bóng hình của một nữ tử tên Sở Vô Sương dường như còn đang quay lại nhìn hắn mỉm cười.
“Nhìn nhầm rồi sao?”, Triệu Bân ngay lập tức lắc lắc đầu.
Khi hắn nhìn lại thì chỉ còn nhìn thấy Liễu Tâm Như chứ không nhìn thấy bóng dáng của Sở Vô Sương đâu nữa.