Dưới chân núi, tiệc rượu đã tan.
Có rất nhiều người uống đến say xỉn nhưng cũng không vội dùng chân nguyên hóa giải cảm giác say, thành Thiên Thu là một nơi thế ngoại đào nguyên, rất an toàn, một nơi trú ẩn tốt, không cần phải lo lắng về các cuộc tấn công lén lút, ai cũng có thể đánh một giấc thật ngon.
Khi Liễu Tâm Như và những người khác lên núi, Triệu Bân vẫn đang ngủ say.
“Tình huống gì đây?”, Lăng Phi ngạc nhiên hỏi, mấy người Lâm Tà cũng quay sang nhìn mấy trưởng lão.
"Quá mệt mỏi".
Câu trả lời của mấy trưởng lão nhất trí một cách đáng ngạc nhiên.
Mọi người không tin, nhưng Liễu Tâm Như không rành thế sự thì lại tin vào điều đó cho nên chỉ lặng lẽ đứng canh chừng bên giường.
Mọi người không quấy rầy, chỉ yên lặng rút lui.
Trước khi rời đi, Ma gia còn mang Phù Nhàn và Bất Diệt chiến kích đi.
Binh khí của Ma quân.
Thi thể của thủy tổ.
Tất cả phải được mang về thờ cúng ở từ đường.
Một ngày này toàn bộ Ma gia đều trở nên hết sức bận rộn, không biết có bao nhiêu người chạy đến đại điện từ đường phủ phục xuống bái lạy với thần thái kính sợ, tâm tình hoảng hốt, chính là đang bái tế Ma quân và thủy tổ Phù Nhàn.
Trên núi chỉ còn lại Triệu Bân và Liễu Tâm Như.
Trừ hai người bọn họ thì vẫn còn một tàn hồn của Thương Khung.
Hiểu biết của ông ta khá phong phú, không ngờ vừa có thể nhận ra thể Tiên Linh vừa có thể nhận ra lời nguyền, cho dù việc ông ta nhận ra lời nguyền chỉ là suy đoán nhưng cũng đã khiến cho Nguyệt Thần rất kinh ngạc, đúng là phàm giới sản sinh nhiều nhân tài, Thương Khung cũng chính là một trong số đó.
Ngày hôm sau, Tử Linh lên núi đưa Liễu Tâm Như đi.
Không lâu sau liền thấy Liễu Tâm Như đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi với Tử Linh đứng bên cạnh.
Chính Tử Linh đã dẫn nàng vào võ đạo.
Tiểu nha đầu này có thiên phú cực kì cao, chỉ trong một ngày liền có thể thăng từ cảnh giới Ngưng Nguyên lên cảnh giới Chân Linh.
Các trưởng lão nhìn thấy vậy thì cả kinh, ánh mắt của ai cũng đăm chiêu.
Hai phu thê nhà này toàn là yêu nghiệt.
Yêu nghiệt xứng với yêu nghiệt, ừm, đây mới là trời sinh một cặp.
Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng không lạ.