Mục Thanh Hàn chưa đi, nàng ta yên lặng nhìn hắn hồi lâu.
Từ khi Triệu Bân gia nhập Thiên Tông, đây là lần đầu Mục Thanh Hàn quan sát hắn một cách nghiêm túc. Nàng ta dường như có thể nhìn thấu được lớp mặt nạ của Triệu Bân, có thể thấy được bộ mặt thật của hắn. Rõ ràng hắn mới chỉ khoảng 20 tuổi nhưng không hiểu sao, trên người hắn lại có sự bi thương vượt thời gian rất không khớp với độ tuổi.
Trên con đường phục thù, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?
Hắn ngủ ngon lành, còn nàng ta cứ thẫn thờ ngắm nhìn, thẫn thờ đến mức vô thức đưa tay ra, gạt chút tóc đang vương trên mặt hắn rồi vuốt nhẹ lên khuôn mặt ấy, muốn xoá sạch chút máu còn sót lại.
Cạch!
Đột nhiên, cánh cửa một phòng trong toà lầu bật mở, ai đó ôm bụng chạy ra, có lẽ uống quá nhiều thuốc xổ nên đau bụng rồi. Lúc đi ngang qua cây cổ thụ, hắn bỗng khựng lại, ờm… tình cảnh gì đây!?
Mục Thanh Hàn vội vã thu tay lại, nhanh chóng rời đi, trên mặt còn ửng hổng.
Man Đằng không hiểu chuyện gì, vội vã chạy đi.
Lúc quay lại, trên mặt của hắn ta hiện rõ hai chữ “sảng khoái”, trông thấy Triệu Bân nằm ngủ dưới gốc cây, Man Đằng cảm thấy không đành lòng. Lúc quan trọng, vẫn là phải dựa vào huynh đệ tốt, ngủ dưới đất như này, nhỡ cảm lạnh thì sao.
Có điều, một kẻ từng chôn sống hàng trăm vạn quân địch, đến cả động tác chăm sóc người khác cũng có phần thô bạo. Ai mà bị hắn ta tóm trong tay, nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng rất giống một con gà, một con gà còn đang mơ ngủ.
Bịch!
Nhanh chóng, cửa phòng của Thanh Dao bị đạp tung.
Xong rồi, Man Đằng quẳng Triệu Bân vào trong phòng.
Tên này đúng là hiểu chuyện lắm, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại cho người ta.
Thanh Dao bị đánh thức.
Vừa nhìn đã thấy Triệu Bân đang lau máu mũi.
Động tác của Man Đằng quá thô bạo, Triệu Bân bị va đập liên tục.
“Uống nhiều quá, đi nhầm phòng rồi!”
Triệu Bân cười gượng một tiếng, lau máu mũi rồi bước đi.
Đi nhầm thì đi nhầm!
Khuôn mặt Nguyệt Thần tràn đầy tiếc nuối, cả ngày đối phó với nguyền rủa, cơ thể đang uể oải, cần xem một màn hành động kịch tính để lấy lại tinh thần, chiếc giường lớn như vậy, ngủ dăm ba người cũng không thành vấn đề, sao cậu nhóc này không làm nổi chứ?
Triệu Bân đã quay về phòng, tiện tay lấy ra thiên lôi Si Mị.