Cuối cùng Triệu Bân cũng đứng dậy, dụi mắt.
Hắn không ngoan ngoãn, luôn muốn nhìn lén cảnh nữ soái hòa hợp với linh mạch.
Ai ngờ từ lâu hoàng phi đã thiết lập cấm chế che mắt trên người nữ soái, hắn nhìn một cái là đã bị chói mắt không nhìn thấy gì, có khả năng nhìn xuyên thấu cũng chưa chắc là thứ gì tốt.
“Liệu đưa Diệu Ngữ vào đó thì có giúp được gì không?”
Triệu Bân nhanh trí nên luôn có thể tìm ra được chủ đề để đỡ ngượng.
“Diệu Ngữ khác với Sở Lam, đó là xác sống!”. Hoàng phi lạnh lùng đáp rồi dùng mật pháp, chặn tất cả các hang động do Ân Trú đào lại. Nhưng dù cho không chặn thì e là Ân Trú cũng không dám đến.
Ngoài ra, bà ấy còn liên tục phất nhẹ ống tay, tiên lực dao động liên tục xuống hết đợt này đến đợt khác, biến thành những lá bùa ảo, dán vào trong thế giới dưới mặt đất.
Chắc đó là một loại cấm chế.
Nếu có người dám lẻn vào thì nhất định bà ấy sẽ biết ngay.
Sau này, ở đây không chỉ có đại địa linh mạch mà còn có nữ soái, lấy đi số lượng lớn tinh túy của đại địa linh mạch cũng không sao, nhưng nếu bắt luôn cả nữ soái đi thì vô duyên lắm.
Bố trí những thứ đó xong rồi, bà ấy vẫn cảm thấy không an tâm nên biến ra thêm bốn phân thân.
Bốn phân thân này sẽ luôn canh giữ ở đây, rõ ràng là đang muốn đề phòng kẻ xấu!
“Cho ngươi ở đây tu hành ba ngày!”
“Ba ngày sau không được xuống nữa!”
Hoàng phi nói xong thì biến mất nhanh như một cơn gió.
"Đa tạ tiền bối".
Triệu Bân bật cười vui vẻ, hoàng phi không phạt hắn, thật con mợ nó cảm động!
Vèo! Vèo!
Hoàng phi đi rồi nhưng phân thân của bà ấy vẫn còn ở lại để canh giữ.
Đề phòng trộm cướp thôi!
Người nào đó chính là kẻ trộm, chỉ sợ hắn không biết xấu hổ lại đào nữ soái ra.
Như vậy thì lại tổn thương cảm tình.
Chưa suy nghĩ nhiều, Triệu Bân cũng khoanh chân ngồi xuống.