Không sai, chính là Bát Nhã.
Hắn đã ngửi được một tia khí tức của Bát Nhã còn sót lại ở ngôi miếu này.
Giờ phút này, hắn dường như còn nghe được phật âm đang niệm chú đại bi.
"Quả nhiên cô ta đã đến Ma vực".
Triệu Bân thầm nói trong lòng, ánh mắt lóe lên.
Hắn có một cảm giác kỳ lạ: Bát Nhã và Ma hậu hẳn là có liên hệ với nhau.
Vèo! Vèo! Vèo!
Hắn hóa ra rất nhiều phân thân tỏa ra bốn phương tám hướng.
Vì Bát Nhã đã từng tới đây cho nên chắc hẳn cô ta vẫn còn ở Ma vực.
Hắn cũng không nhàn rỗi, vừa ra khỏi ngôi miếu cổ thì đã đi thẳng về một hướng khác.
Trong lúc đó hắn còn không ngừng ngẩng đầu nhìn trời.
Huyền cơ trên bầu trời đã bị phá, bảo bối bị phong ấn trên đó lúc trước đều đã rơi ra ngoài.
Tuy nhiên hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những đạo trận văn, chính là tàn tích của huyền cơ pháp trận còn sót lại.
Có người.
Đột nhiên hắn lại định thân.
Cẩn thận quan sát thì có thể thấy ở cách đó không xa có một người đang ngồi trên một cây cầu gỗ, chính xác mà nói thì đó là một hòa thượng có cái đầu bóng loáng, trên người tỏa ra Phật quang chói mắt cùng Phật âm rì rầm từng đợt.
Càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ ràng.
Đó là một lão hòa thượng có chòm râu trắng không gió tự bay.
Thật ra thì hòa thượng này không già đến vậy, râu cũng là thứ được dán lên.
Khi Triệu Bân đến thì hòa thượng đang ngồi xổm trên cây cầu gỗ để câu cá bằng một cây gậy trúc.
Triệu Bân nhướng mày, cảnh tượng này trông thật kỳ lạ.
Hơn nửa đêm còn chạy đến Ma vực câu cá, đúng là phong cảnh hữu tình.
Vấn đề là bên dưới dòng suối này còn có cá hay sao?
Triệu Bân không quấy rầy, chỉ lấy bầu rượu ra ngồi nhìn hòa thượng kia, hắn ta rõ ràng còn trẻ nhưng lại giả trang làm lão già, người không biết có khi còn tưởng hắn ta thật sự là một cao tăng lánh đời!
Chỉ có điều hắn ta đúng là rất nhập vai, bộ dạng một tay cầm cần câu, tay kia vuốt chòm râu trắng thật sự trông rất giống cao tăng lánh đời.
“Sao ngươi lại chạy tới đây câu cá?”, Triệu Bân cười nói.
“Chờ người hữu duyên”, hòa thượng cười nhẹ nói.
"Đã chờ được người hữu duyên chưa?", Triệu Bân nhấp một ngụm rượu nói.
"Thí chủ chính là người hữu duyên", hòa thượng vuốt râu nói.
“Hữu duyên gì?”, Triệu Bân bắt đầu có hứng thú, cười hỏi hòa thượng.