Trong thời khắc then chốt, ngọn đèn này mang đến niềm vui bất ngờ.
Hửm?
Tà Niệm Mặt Quỷ ở thế giới bên ngoài đột nhiên nhíu mày, vô thức cụp mắt, dường như cách một tầng Tu La Môn vẫn có thể nhìn thấy Triệu Bân và bảo liên đăng màu vàng trên đỉnh đầu hắn đang lao tới lao lui ở bên trong.
“Sao có thể thế được?”
Tà Niệm Mặt Quỷ kinh ngạc, không thể tin nổi.
Đây là Tu La Môn Phật pháp, thế mà không hòa tan được một võ tu Địa Tạng.
Nó không tin.
Nó lại bấm tay niệm ấn quyết lần nữa.
Tu La Môn rung lên, niệm lực trong thế giới tăm tối cuồn cuộn trào dâng.
Thế nhưng niệm lực của nó dường như không hữu dụng, nhấn chìm được Triệu Bân nhưng chẳng thể phá được ánh sáng của bảo liên đăng.
“Tiên vật ư?”
Tà Niệm Mặt Quỷ thoáng nhíu mày, nhìn ra được sự phi thường của bảo liên đăng.
Thật kỳ lạ quá, thằng nhãi này lấy đâu ra vật kỳ quái này nhỉ, đến nó cũng không thể nhìn thấu được.
Cục diện có phần lúng túng.
Mà cảm giác lúng túng này là của Tà Niệm Mặt Quỷ.
Nó nuốt được Cơ Ngân, nhưng không thể nào tiêu hóa được hắn.
“Lối ra ở đâu?”
Triệu Bân không dừng lại, hắn lượn vòng trong tăm tối.
Đúng là bảo liên đăng bảo vệ được hắn, nhưng hắn không tìm được lối ra, đập vào mắt chỉ thấy màu đen.
Cục diện này cực kỳ giống với Màn Đêm Vô Hạn của Sở Vô Sương.
Có điều dường như Tu La Môn này đáng sợ hơn Màn Đêm Vô Hạn rất nhiều.
Chí ít thì hắn biết cách phá giải Màn Đêm Vô Hạn.
“Hay lắm thằng nhãi”.
“Đợi ta xử lý Cửu Vĩ đã”.
Tà Niệm Mặt Quỷ “’hừ” một tiếng, tạm thời gác Triệu Bân qua một bên, chuyên tâm đối phó với Long Phi.