Không biết qua bao lâu, hắn mới đứng lại, trước mắt là một đống hoang tàn khi đâu đâu cũng là gạch ngói. Trước kia nơi này có một tòa cung điện, bởi vì đại chiến mà đổ nát, tiếng gầm của con hổ phát ra từ nơi này.
“Thứ gì thế?”
Hắn dùng Thiên Nhãn, gắng sức nhìn trộm.
Qua ý nghĩ, hắn trông thấy một con hổ ở nơi sâu nhất, một con hổ hư ảo, ước chừng chỉ to bằng lòng bàn tay của trẻ sơ sinh, bị vùi lấp trong đống đất đá vụn, đang gầm lên đầy bất lực.
“Thái Thượng Hung Hổ?”
Triệu Bân sững người, tuyệt đối không nhìn nhầm, chắc chắn là Thái Thượng Hung Hổ.
Nói cho chính xác hơn thì là một mảnh tàn hồn của Thái Thượng Hung Hổ, tàn hồn diễn tiến thành dáng vẻ của Hung Hổ, nhỏ đến mức gần như không thấy được. Hắn không dám tin, Ma Khôi đã bị tiêu diệt rồi mà Thái Thượng Hung Hổ vẫn còn sống.
Không nghĩ nhiều, hắn vội vàng xới đống đất đá, cứu Hung Hổ.
Tiểu Hung Hổ rất yếu ớt, ủ rũ nằm trong lòng bàn tay hắn.
So với vẻ nguy nga như một ngọn núi trước kia, Hung Hổ bây giờ bé nhỏ đến đáng thương.
Nhưng cũng không sao.
Còn tàn hồn là còn hi vọng.
Cho nó đủ thời gian, nhất định có thể quay về thời kỳ đỉnh cao.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, mang con Tiểu Hung Hổ này về, giao cho Ma Tử chăm sóc, bồi dưỡng tình cảm là có hi vọng được làm túc chủ của Hung Hổ - loại túc chủ không bị hạn chế bởi khế ước, giống như hắn và Tiểu Kỳ Lân vậy.
So với khế ước thì tâm ý tương thông hữu dụng hơn.
Nghĩ như thế, hắn thu Tiểu Hung Hổ vào trong tay áo.
Sau đó, hắn bắt đầu đào bới trong đống đổ nát.
Hung Hổ còn sống, chưa biết chừng Thương Xà cũng còn sống.
Không lâu sau, Long Phi quay về, thấy hắn đang đào hố ở đó mà tỏ ra khó hiểu.
“Tìm gì thế?”
“Tìm báu vật”.
Triệu Bân trả lời một câu, tiếp tục đào bới.
Tìm một hồi lâu cũng không thấy bóng dáng Thương Xà đâu, vậy là bị tiêu diệt hoàn toàn rồi?
Quay về vùng trời kia, Hồ Lai đã tỉnh dậy. Tỉnh thì tỉnh nhưng hắn ta gục đầu, ngồi đó đờ đẫn, chắc hẳn là đang ngẫm nghĩ một câu chửi thề. Ngủ một giấc dậy, mất toi năm mươi năm thọ mệnh.
“Xin hãy bớt đau buồn!”, Triệu Bân vỗ vai hắn ta.
“Lão nạp còn chưa cưới vợ mà?”, Hồ Lai chảy nước mắt giàn giụa.
Triệu Bân nghe xong mà khóe miệng giật giật.
Long Phi nghe xong cũng không khỏi giật giật khóe miệng, tên này là hòa thượng à?
Dưới ánh nắng buổi sớm, ba người cùng nhau lên đường.
Triệu Bân và Long Phi vẫn ổn, còn Hồ Lai liên tục ngáp ngủ. Có lẽ vì đánh mất năm mươi năm thọ mệnh, tuổi tác đã cao, đi tới đâu cũng buồn ngủ. Điều duy nhất không thay đổi là cái đầu bóng loáng của hắn ta.
Khi ba người ra khỏi Ma vực thì màn đêm đã ập xuống.
Dưới ánh trăng, Đế Đô vẫn rất phồn hoa.
Hai người bước qua thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Rất có tướng phu thê!”, không ít lão già vuốt râu nói.
Không ai phản bác câu này.
Một người là Thánh Tử Thiên Tông, một người là công chúa Đại Hạ.
Một người là túc chủ Kỳ Lân, một người là túc chủ Cửu Vĩ.
Không phải là trời đất tác hợp hay sao?
Xét về thân phận hay thực lực, đều cực kỳ đẹp đôi.
Điều duy nhất không hoàn hảo là tên đầu trọc đi bên cạnh họ.
Ừm, chính là Hồ Lai đấy!
Mái đầu bóng lưỡng của hắn ta giống y hệt cái bóng đèn.
“Đói bụng rồi, ta đi ăn cơm đây”.
Hồ Lai nói rồi quay đầu chạy vọt vào một tửu lâu.
Gọi là tửu lâu thì cũng không đúng lắm, hẳn là một thanh lâu.
Long Phi liếc mắt nhìn biển hiệu, càng lúc càng thấy Hồ Lai giống một tên hòa thượng dỏm. Bảo đi ăn cơm á, lừa ai vậy?
“Ta cũng đói rồi”.
Triệu Bân trầm ngâm, sau đó cũng sải bước đi theo.
Đói là giả, mượn nhờ địa giới của thanh lâu để nhìn trộm Hình Tháp mới là thật.
Long Phi hít một hơi thật sâu.
Nói Cơ Ngân tới thanh lâu ăn cơm, cô ta tin.
Bộ phim truyền hình dài tám mươi tập của Cơ Ngân, cô ta có nghe nói đến sau khi thức dậy. Hình ảnh trong quá khứ được bày ra rõ ràng, Cơ Ngân không phải đi uống rượu tán gái mà là đi ăn cơm thật. Cũng không biết tên đó bị làm sao, bao nhiêu tửu lâu không đi, lại cố tình chạy tới thanh lâu.
“Đại gia, sao bây giờ mới đến…”
“Mẫu hậu đang đợi chúng ta”.
Long Phi rất tự giác, không đợi các cô nương đón Triệu Bân vào trong đã lôi hắn đi.
Thanh lâu là một nơi rất hay ho, chỉ sợ người nào đó ăn no rửng mỡ làm chuyện gì đó “đặc biệt”.
Triệu Bân thực sự đi theo Long Phi.
Hắn cũng sợ, sợ Long Phi theo hắn vào trong.
Có người này ở bên cạnh thì còn nhìn trộm Hình Tháp làm sao được.
“Nghe mẫu hậu nói, ngươi có thê tử?”
Long Phi cúi đầu cụp mắt, đột nhiên hỏi một câu.
Triệu Bân khẽ gật đầu, biết Long Phi đang nói bóng nói gió.
Đám cưới ma đêm hôm ấy, chẳng phải hắn đã có thêm một người vợ hả! Nếu Nguyệt Thần còn ở đây, chắc cô ta lại giảng giải đạo nghĩa cho hắn một hồi, đám cưới ma cũng là đám cưới, chỉ cần từng bái đường thì là hai vợ chồng rồi.
Long Phi mỉm cười, thần sắc có vẻ ảm đạm.
Tên trai thẳng đuồn đuột nào đó dường như không hiểu lòng con gái.
Khi họ đang đi thì gặp một người “bạn cũ”.
Kẻ này chính là Ân Minh, nửa đêm không ở nhà tu luyện mà chạy ra dạo chơi.
Chủ yếu nhất là trận thế của tên này quá lớn, có trời mới biết bao nhiêu hộ vệ và tiểu đệ rào trước đón sau.
“Cơ Ngân”.
Thấy Triệu Bân, Ân Minh lập tức nghiến răng kèn kẹt.
Thấy Triệu Bân và Long Phi đi cùng nhau, tên này càng căm hận đến ngứa răng, suýt chửi thề rằng đôi cẩu nam nữ.
Long Phi điềm nhiên không đáp.
Triệu Bân cũng lười ngó ngàng.
Công chúa của Đại Hạ đã tỉnh, mối liên quan giữa Long Phi và Ân Minh cũng đã đứt, hắn không kiêng dè gì nữa. Nếu Triệu Bân tiếp tục muốn tìm kích thích, hắn ta không ngại ra tay tàn độc, còn nữa, tốt nhất đừng để hắn ta gặp được ở bên ngoài, hắn ta sẽ giết.
Hai người bỏ đi, xa dần xa dần.
Ở phía sau, mặt mũi Ân Minh trở nên cực kỳ vặn vẹo.
Giết hắn.
Đây là mệnh lệnh của hắn ta với hộ vệ.
Các hộ vệ tỏ ra đồng thuận, trên thực tế chỉ coi lời của hắn ta như lời nhảm nhí.
Giết Cơ Ngân?
Cũng phải có bản lĩnh đấy mới được.
Mẹ kiếp, Kỳ Lân hóa mở ra thì ai mà ngăn nổi, ngươi giỏi thì ngươi làm đi!
Trong hoàng cung.
Tại ngự hoa viên.
Hoàng phi đã đợi sẵn, đang lật giở cổ thư trong đình nghỉ mát.