Mọi người biết, đương nhiên các cao thủ của Ma sơn cũng biết.
Đấy cũng là việc mà bọn họ đang do dự. Mấy lần trước họ đều làm lơ để lừa gạt cho qua nhưng lâu dần, Huyết Y Môn nhất định sẽ mất kiên nhẫn, rất có thể sẽ mạnh bạo tấn công. Bởi vậy mới nói, trước khi bọn Triệu Bân đến, Ma sơn sẽ rất khó xử, bọn họ hoàn toàn không đủ khả năng một mình chống lại Huyết Y Môn.
“Để hắn vào!”, Thương Khung lạnh lùng nói.
Ông ta nói xong thì đứng dậy đầu tiên, bước vào trong nội điện.
Bọn Triệu Bân cũng vậy, tất cả đều đi vào nội điện.
Chừa chỗ cho người ta.
Lát nữa phải đóng cửa đánh chó.
Không chừng còn có thể lôi ra được nhiều bí mật nữa.
Chẳng hạn như, bí mật liên quan đến hòm sắt, đến nay bọn họ vẫn còn chưa biết Huyết Y Môn có bao nhiêu cái hòm sắt.
Sau khi bọn họ đi, các cao thủ của Ma sơn dọn dẹp lại đại điện rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Rất nhanh sau đó, một người mặc áo bào đỏ được dẫn vào đại điện, là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao chân chính.
Nếu đây là chiến tranh thì ông ta được xem như là một sứ giả.
“Đã nghĩ kĩ chưa?”. Người mặc áo bào đỏ không nói nhiều, mỉm cười nhìn các trưởng lão của Ma gia.
“Cho bọn ta thương lượng thêm vài ngày nữa!”. Đại trưởng lão Ma sơn vuốt râu, mạnh dạn nói. Trước đây ông ta rụt rè nhưng bây giờ thì lại đầy tự tin, đã có lão tổ Thương Khung bảo kê thì còn sợ cái giống gì nữa.
“Vậy ngày khác ta lại đến!”
Người mặc áo bào đỏ cũng rất dứt khoát, có được câu trả lời thì quay đầu bỏ đi ngay.
Nhưng rõ ràng các trưởng lão đã nhìn thấy được sự lạnh lùng từ trong ánh mắt của ông ta.
Chọn ngày không bằng đụng ngày.
Chắc hôm khác trong lời của ông ta chính là hôm nay.
Nếu bọn họ đoán không sai, bên ngoài thành cổ Ma sơn đang có không ít cao thủ Huyết Y Môn ẩn nấp, hơn nữa, lực lượng còn rất mạnh, bọn họ phái một người đến để hỏi, nếu quy hàng thì tốt, bằng không thì sẽ đánh.
Soạt!
Người mặc áo bào đỏ chưa ra khỏi đại điện thì đã có một bóng người xuất hiện như một bóng ma, chặn đường người mặc áo bào đỏ lại.
Nhìn kĩ thì thấy đó là lão tổ nhà họ Bạch.
Trong các cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên có mặt ở đó thì ông ta mà người mạnh nhất, Triệu Bân trong trạng thái bình thường không phải là đối thủ của ông ta. Có thể nói nhà ông ta và Huyết Y Môn là kẻ thù lâu năm, nếu không vì Huyết Y Môn thì Bạch gia đâu cần phải rời xa quê hương.
“Thế là có ý gì?”. Người mặc áo bào đỏ chau mày, liếc mắt nhìn các trưởng lão Ma sơn.
“Nếu như đã đến thì ở lại thêm vài ngày đi”, Đại trưởng lão Ma sơn mỉm cười và nói.
“Sao hả? Muốn lật mặt với Huyết Y Môn ta sao?”. Người mặc áo bào đỏ lạnh lùng nói.
“Đừng nói khó nghe thế, ở lại thêm mấy ngày thôi mà”.
“Nếu ta không chịu thì sao?”. Ánh mắt người mặc áo bào đỏ đầy vẻ lạnh lùng.
“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ ngươi lại không nể nang thế à?”. Các trưởng lão của Ma gia đều lấy đồ nghề ra, ý của bọn họ rất rõ, một là ngoan ngoãn ở lại, còn không thì bọn này sẽ “giúp” ngươi nán lại, đánh cho ngươi bán thân bất toại thì ngươi sẽ ngoan ngoãn thôi.
“Mới mấy ngày không gặp mà Ma sơn các ngươi đã bản lĩnh vậy sao?”, người mặc áo bào đỏ cười lạnh lùng.
“Sao bì được với Huyết Y Môn các ngươi”, các trưởng lão cầm đồ nghề, vây lên.
“Các ngươi có biết bên ngoài thành có bao nhiêu cao thủ Huyết Y Môn của ta không?”. Người mặc áo bào đỏ nhếch môi nói tiếp: “Trong vòng nửa canh giờ, nếu như ta chưa ra khỏi thành thì Ma sơn sẽ bị công phá, nhất định sẽ bị Huyết Y Môn san thành bình địa”.
“Sao hả? Muốn dọa bọn này à?”
“Hù ngươi thì sao hả?”
“Nói thật, tính khí của bọn ta không tốt lắm đâu”. Câu nói của người mặc áo bào đỏ làm cả bọn Triệu Bân và Thương Khung đều nhảy ra, có lẽ vì khí thế của bọn họ liên kết lại quá mạnh nên người mặc áo bào đỏ đã phải loạng choạng. Ông ta đã đánh giá thấp Ma sơn, không ngờ nội điện vẫn còn nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên đến thế, hèn gì hôm nay Ma sơn lại mạnh miệng vậy, thì ra là có người ngoài giúp đỡ.
Ông ta không nghĩ nhiều mà quay đầu bỏ chạy ngay.
Lúc bỏ chạy, ông ta vung ra một lá bùa.
Chắc đó là bùa tín hiệu, ông ta không ngốc, vẫn còn biết phát tín hiệu cho cao thủ Huyết Y Môn ở ngoài thành.
Nhưng, bùa tín hiệu vẫn chưa kịp kích hoạt là đã bị đại trưởng lão của Ma sơn chưởng thành tro.
Lão tổ nhà họ Bạch cũng không chậm chân, lại chặn đường người mặc áo bào đỏ, chưởng ông ta bật trở lại.
Người mặc áo bào đỏ vẫn chưa kịp đứng vững thì các trưởng lão đã xông hết lên, nhẹ nhàng tóm lấy ông ta.
“Là ngươi?”
Ánh mắt người mặc áo bào đỏ đầy biểu cảm không thể nào tin nổi, chắc là đã nhận ra lão tổ Bạch gia.
Chính vì nhận ra nên ánh mắt mới bất ngờ đến vậy, sao lão tổ của Bạch thị lại ở Ma sơn?
Lão tổ nhà họ Bạch chẳng buồn quan tâm, chưởng một chưởng làm ông ta ngất lịm đi.
Tiếp theo là màn trình diễn của Triệu công tử, hắn cũng đã xắn tay áo, đặt một tay lên đầu của người mặc áo bào đỏ, cưỡng chế soát hồn, tiếng la đau đớn lập tức vang khắp đại điện.
Một lúc lâu sau, Triệu Bân mới thu tay lại.
“Lực lượng thế nào?”, Đại trưởng lão Ma sơn hỏi.
“Ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, cảnh giới Địa Tạng cũng không ít”, Triệu Bân đưa ra con số ước chừng.
Hắn vừa nói ra thì các cao thủ của Ma sơn liền hít ngược vào trong.
Tiếp đó, mọi người đều thở phào, may mà lão tổ của bọn họ đã đến đêm nay, nếu không, chắc tối nay nhánh Ma sơn của họ sẽ phải bị diệt tộc, Huyết Y Môn dẫn theo lực lượng lớn như vậy chứng tỏ đã quyết tâm muốn nuốt chửng Ma sơn của họ.
“Lão tổ, đánh sao đây?”, các cao thủ Ma sơn đều nhìn Thương Khung.
Thương Khung cũng thú vị, ma sai quỷ khiến thế nào lại nhìn sang Triệu công tử.
“Đóng cửa đánh chó sao?”, Triệu Bân nói.
“Rất hợp ý ta!”, các trưởng lão đều cười.
Đại trưởng lão Ma gia lập tức hạ lệnh bố trí, tất cả trẻ nhỏ trong thành phải tìm chỗ ẩn nấp, cảnh giới Địa Tạng chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa họ sẽ nghe theo lệnh của ông ta, đồng loạt tấn công.
Sau khi bố trí xong.
Triệu Bân lấy ra một lá bùa từ trên thân của người mặc áo bào đỏ.
Đó là bùa tín hiệu, hắn vứt đại nó ra đại điện.
Bùa tín hiệu nổ tung, biến thành một tia sáng vàng kim, bay vút lên trời cao.
Cùng lúc đó, cửa lớn của thành cổ Ma sơn cũng được mở rộng.
Các cao thủ Huyết Y Môn nấp ở bên ngoài thành thấy vậy thì đều thò đầu ra, ai cũng cười chế giễu.
Rõ ràng là Ma sơn đã đầu hàng rồi.
Trong thế giới kẻ mạnh làm vua, nắm đấm vẫn là thứ có tác dụng.
Không gây áp lực với Ma sơn một chút, bọn họ sẽ không chịu nhún mình.
“Đạo hữu, mời!”