Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Xích Sơn lão quỷ gầm lên nói cho Thanh Sơn lão quỷ biết, ngụ ý rõ ràng rằng không cần bỏ chạy nữa, phải hợp lực lại đánh chết cái tên này mới đúng. Không cần lão ta nói thì Thanh Sơn lão quỷ cũng đã xông ngược trở về, Xích Sơn có thể nhìn ra sao lão ta có thể nhìn không ra được? Ở khoảng cách gần như vậy, nếu như Cơ Ngân có thể thi triển thuấn thân tuyệt sát thì hắn đã sớm thi triển rồi, sở dĩ hắn chưa thi triển nhất định là do đồng lực không đủ, lão ta thậm chí còn hoài nghi Cơ Ngân bây giờ ngay cả kỳ lân hóa cũng không thi triển ra nổi.  

             Đã vậy thì còn sợ cái quái gì nữa?  

             Hai cường giả Chuẩn Thiên hợp lực đánh một võ tu Địa Tạng, bọn họ dường như không có lý do gì để thua.  

             Ông!  

             Thanh Sơn lão quỷ vung đao, một đao chém lui Triệu Bân.  

             Cùng lúc đó, Xích Sơn lão quỷ đứng dậy đâm thẳng một kiếm lên trời.  

             Hai lão quỷ phối hợp rất ăn ý, Thanh Sơn một đao chém bay Triệu Bân, Xích Sơn một kiếm tuyệt sát đâm lên, không thể không nói, hai chiêu này hết sức bá đạo, ngay cả không khí xung quanh cũng bị ma sát đến tóe lửa.  

             Triệu Bân không di chuyển, một kiếm của Xích Sơn tùy ý đâm thẳng tới.  

             Khi mũi kiếm còn cách ấn đường một tấc thì hắn đã thuấn thân biến mất, nơi mà hắn biến mất đột nhiên lại xuất hiện Thanh Sơn lão quỷ, rõ ràng là hắn đã thi triển di thiên hoán địa, ở trong cục diện một chọi hai thì thủ đoạn là cần thiết.  

             "Ngươi..."  

             Hai mắt Thanh Sơn lão quỷ lồi ra, nét mặt cả kinh.  

             Đồng tử của Xích Sơn lão quỷ cũng co rút lại, một kiếm tuyệt sát của lão ta đã không thể thu lại được nữa.  

             Phụt!  

             Huyết quang hiện ra.  

             Một kiếm của Xích Sơn lão quỷ lã xuyên thủng ấn đường của Thanh Sơn lão quỷ khiến cho lão ta chết ngay tại chỗ, chết không nhắm mắt! Lão ta không bị Cơ Ngân diệt mà lại bị chính đồng bọn của mình diệt!  

             Vèo!  

             Xích Sơn lão quỷ không thể ngờ được cục diện này, ngay lập tức phi thân phóng về phía Vân Yên bên kia.  

             Bắt Vân Yên uy hiếp Cơ Ngân xem ra là một sự lựa chọn không tồi.  

             Triệu Bân đã biết trước được thủ đoạn của lão ta, sau khi hoán đổi vị trí với Thanh Sơn lão quỷ thì hắn đã ngay lập tức phóng tới, chân thi triển bước Phong Thần nhanh như chớp đuổi theo, tay lấy ra roi đánh hồn quất tới.  

             Hự!  

             Xích Sơn kêu rên, tinh thần bị chấn động đáng sợ.  

             Không đợi lão ta đứng vững thì kiếm Long Uyên của Triệu Bân cũng đã đến xuyên thủng từ sau lưng của lão ta.  

             Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.  

             Đường đường là cảnh giới Chuẩn Thiên mà đan điền đã bị phế ngay tại chỗ.  

             Tay của Triệu Bân cũng đã vươn ra đặt trên đỉnh đầu của lão ta, thi triển thuật soát hồn.  

             Bên trong trí nhớ của Xích Sơn hết sức đẫm máu, chỉ có quỷ mới biết được lão ta đã làm bao nhiêu điều xấu xa.  

             "Tha mạng".  

             Xích Sơn gầm rống, thống khổ không chịu nổi.  

             Triệu Bân không chút thương tiếc liền tung ra một chưởng đánh diệt lão ta.  

             Giờ đây, cả thế giới đều yên lặng.  

             Vân Yên lảo đảo đi tới, sắc mặt trắng bệch, hai cường giả Chuẩn Thiên đã bị giết nhanh chóng đến vậy sao? Xem ra đồ nhi này của cô ta đã vượt qua sư phụ từ lâu, đã không còn là tên tiểu võ tu trước kia nữa.  

             Triệu Bân thuần thục thu dọn chiến trường.  

             Thuận tiện còn hủy thi diệt tích.  

             Xong việc hắn còn xoa xoa tay đi về phía Vân Yên.  

             "Ngươi... muốn làm gì?"  

             Vân Yên lùi lại một bước bởi vì nụ cười của cái tên này trông rất không bình thường.  

             "Hoa nở trăng tròn, hoang sơn dã lĩnh, người nói thử xem?", Triệu Bân cười gằn nói.  

             Lời này vừa nói ra thì Vân Yên lại từng bước lui về phía sau.  

             Trong khi lui bước cô ta còn bất giác che chắn thân thể lại.  

             Thật ra cô ta đã nghĩ quá nhiều rồi.  

             Triệu Bân là một tên cứng nhắc, không hề nghĩ đến những chuyện khác, chỉ muốn treo cô ta lên cây để trả đũa.  

             Nguyệt Thần trừng mắt nhìn hắn, cái tên này là đồ nhi mà cô ta dày công bồi dưỡng đây sao?  

             Vân Yên bước lui quá mau cho nên không đứng vững liền ngã xuống.  

             Triệu Bân bước tới nhanh như gió, một tay đỡ cô ta dậy: "Làm cho người sợ rồi".  

             “Thú vị lắm sao?”, Vân Yên hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt đẹp còn nở rộ ngọn lửa.  

             Triệu Bân không để ý, chỉ giúp cô ta đứng ổn định.  

             Bởi vì đây là Vân Yên, nếu như là Vân Phượng thì hắn đã giết chết không chút do dự.  

             "Sư phụ không ở Thiên Tông mà chạy đến đây làm gì?", Triệu Bân vừa nói vừa đưa cho Vân Yên một lọ đan dược trị thương.  

             “Trở về gia tộc”, Vân Yên tức giận nhận lấy lọ đan dược.  

             “Vân Phượng có trở về gia tộc không?”, Triệu Bân lấy bầu rượu ra, thản nhiên hỏi.  

             Câu hỏi này khiến Vân Yên ngạc nhiên.  

             Đang yên đang lành sao tự nhiên hắn lại hỏi tới người tỷ tỷ máu lạnh của cô ta?  

             Cô ta không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.  

             "Đồ nhi đang rảnh rỗi, có thể cho người đi nhờ một đoạn", Triệu Bân cười nói.  

             Vân Phượng cũng trở về gia tộc vậy thì hắn nhất định phải đi đến đó, hắn đợi lâu như vậy chính là để chờ Vân Phượng rời khỏi Thiên Tông, đây chính là một cơ hội tốt của hắn. Ngày xưa nếu như không có Vân Phương mật báo cho Tử Y Hầu thì Triệu gia của hắn cũng không phải tha hương, cha của hắn cũng sẽ không bị buộc phải tự sát.  

             Đây là nợ máu, hắn phải giết chết Vân Phượng.  

             Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, trong lòng Vân Yên đang cảm thấy tràn đầy ấm áp.  

             Tiểu đồ nhi của cô ta vẫn là một người rất tốt, lo lắng cho cô ta sẽ gặp tai nạn trên đường đi cho nên còn cố tình hộ tống.  

             Chẳng bao lâu sau Đại Bằng đã giương cánh bay cao.  

             Trên đường đi Triệu Bân thường xuyên lau kiếm.  

             Thanh kiếm này sẽ sớm bị vấy máu của Vân Phượng.  

             Vân Yên khoanh chân ngồi chữa thương, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt lên liếc nhìn Triệu Bân, cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Ngân, cô ta luôn có cảm giác người thanh niên luôn mang một chiếc mặt nạ thần bí cất giấu một đoạn chuyện xưa không muốn ai biết.  

             Màn đêm rất nhanh đã tan đi.  

             Nắng ấm tràn xuống trần gian.  

             Đối với thành Thiên Thu thì không có sự khác biệt giữa ngày và đêm.  

             Trong thành vẫn hết sức náo nhiệt như trước, người vẽ bùa, người luyện khí, phân công lao động hết sức rõ ràng chính xác.  

             Trên đỉnh núi Triệu gia, dị tượng đang diễn hóa.  

             Tu vi của thể Tiên Linh Liễu Tâm Như lại tăng lên.  

             Thân là sư phụ, Tử Linh vô cùng vui mừng.  

             Trong lúc đó, Liễu Tâm Như đã đi lên đỉnh núi bái tế Triệu Uyên.  

             Đây là việc mà nàng làm mỗi ngày, nàng luôn một mình cầu nguyện Triệu Uyên ở trên trời phù hộ cho Triệu Bân cả đời an khang, nàng chính là một tiểu nha đầu hiền lành, mặc dù không rành thế sự nhưng vẫn rất thiện lương.  

             "Con mợ nó!"  

             Ba ngày sau, bên ngoài thành lại có thêm rất nhiều người văng tục.  

             Người của Ma sơn đã đến.  

             Vừa thấy thành Thiên Thu thì bọn họ đã cả kinh tột độ.  

             Hầu hết trong số họ đều đã từng đến núi Bất Tử nhưng chưa bao giờ nhìn thấy không gian thế giới!  

             Khi vào thành lại là một cảnh tượng khác khiến cho bọn họ chấn động không thể nói nên lời, người của Ma gia trong thành cũng sửng sốt mất một lúc, không ngờ Ma sơn lại đến đây nhanh như vậy. Điều này có nghĩa là hai mạch truyền thừa Ma vực đã thống nhất rồi sao?  

             Nhìn chung, bầu không khí rất hài hòa.  

             Tất nhiên cũng có kẻ không phục, vừa gặp đã muốn đánh nhau.  

             Cũng may ở đây có Ma tướng thứ sáu trấn thủ cho nên không ai dám lỗ mãng.  

             Cùng được sinh ra từ một gốc sao lại bức hại lẫn nhau?  

             

Nhấn Mở Bình Luận