Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Đêm buông xuống, tiệc cũng tàn.  

             Vân Thương Huyền đã rời đi, chỉ để lại bóng lưng già nua cho đám hậu bối nhìn theo.  

             Vân gia rất đau buồn.  

             Lần này ra đi cũng chính là vĩnh biệt.  

             Triệu Bân xuất hiện trong một tiểu viện, nơi ở do Vân gia sắp xếp cho hắn.  

             Vân Yên cũng ở đó, hẳn là đã uống hơi nhiều cho nên say đến mức ngủ thiếp đi ngay sau khi bước vào phòng.  

             Triệu Bân chỉ nhìn thoáng qua rồi liền trở về lầu các của mình, cửa phòng vừa đóng lại thì bốn phân thân liền bắt đầu thi triển thuật triệu hoán ngược. Đêm nay hắn sẽ ra tay giết chết Vân Phượng, nếu như muốn toàn mạng ra khỏi Vân gia thì nhất định không được để kẻ khác phát hiện, vì vậy thuật triệu hoán ngược là rất cần thiết.  

             Đêm dài yên tĩnh.  

             Như một bóng ma, hắn lẻn ra khỏi lầu các.  

             Vân Phượng đang ở trong một tiểu viện khác cách đó không xa, lúc trước hắn đã thăm dò rõ ràng.  

             Hắn tránh được thị vệ tuần tra, lặng lẽ lẻn vào.  

             Sau khi cẩn thận cảm nhận, hắn không khỏi nhíu mày.  

             Liễu Như Nguyệt đang ở đó tháo trang sức trước gương, cô ta đã chuẩn bị đi nghỉ ngơi.  

             Nhưng không thấy Vân Phượng đâu.  

             Đợi thật lâu cũng không thấy cô ta trở về.  

             Bất đắc dĩ Triệu Bân đành phải rời khỏi tiểu viện, hắn như một bóng ma ra vào tiểu viện một cách cẩn thận, trong phủ đệ có rất nhiều cấm chế, nếu như không có Thiên Nhãn thì hắn nhất định đã sập bẫy.  

             Người đâu?  

             Triệu Bân đã lẩm bẩm hai chữ này rất nhiều lần.  

             Hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ Vân Phượng còn chạy ra ngoài đi dạo?  

             Hắn không chịu thua, chắc chắn Vân Phượng còn trong Vân gia cho nên vẫn tiếp tục tìm kiếm.  

             Hắn đã tìm rất nhiều nơi.  

             Trong phủ đệ Vân gia có rất nhiều lầu các cùng đình viện, tất cả đều có dấu chân của hắn đi qua.  

             Mặc dù không tìm được Vân Phượng nhưng hắn đã nghe được không ít động tĩnh thú vị.  

             Ví dụ như tiếng cọt kẹt của những chiếc giường.  

             Ví dụ như tiếng thở hổn hển của nam nữ.  

             Vân gia thật sự có không ít nhân tài vừa tận tâm vừa chuyên nghiệp.  

             Trời không phụ người có lòng.  

             Cuối cùng hắn cũng tìm thấy Vân Phượng.  

             Vân Phượng đang khoanh chân ngồi trong đình nghỉ mát giữa một hồ nước, hồ nước dâng lên sương mù lượn lờ, phản chiếu ánh sao lấp lánh.  

             "Thảo nào ta lại không tìm ra".  

             Triệu Bân lẩm bẩm, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía hồ nước.  

             Đây không phải là một hồ nước bình thường, lực che lấp của nó có thể qua mặt được cả đại địa linh chú.  

             Chuyện này cũng không quan trọng.  

             Chuyện quan trọng là Vân Phượng đang ở đây.  

             "Đã đến lúc thanh toán món nợ cũ rồi".  

             Triệu Bân bình tĩnh thu lại khí tức, đạp trên mặt hồ mà đi.  

             Vân Phượng còn đang tập trung vào việc của mình cho nên không hề phát hiện ra.  

             Hoặc là do Triệu công tử bước đến rất lặng lẽ, không gây một tiếng động.  

             Ánh mắt của hắn lạnh như băng.  

             Hắn đã đợi ngày này quá lâu.  

             "Ai?"  

             Vân Phượng ngay lập tức mở mắt rồi đứng bật dậy.  

             Triệu Bân nhướng mày, hắn lặng lẽ như vậy mà cô ta vẫn có thể cảm nhận được sao?  

             "Giấu đầu lộ đuôi".  

             Vân Phượng lạnh lùng quát một tiếng, khí tức Chuẩn Thiên hiển lộ.  

             Cùng lúc đó, sóng hồ cuộn trào tỏa ra hào quang.  

             Sau đó Triệu Bân mới nhận ra trong hồ không chỉ có lực che lấp mà còn có ẩn giấu trận pháp, một Tiên trận không hoàn chỉnh. Không hổ là gia tộc lớn, nội tình quả nhiên không tầm thường.  

             Trong lúc Tiên trận được kích hoạt thì hắn cũng bị ép phải hiện thân.  

             Vân Phượng đứng trong đình nghỉ mát, rút kiếm quát lên: "Ngươi là ai?"  

             Triệu Bân không nói lời nào, ngay lập tức xoay người chạy trốn.  

             “Đi đâu?”, Vân Phượng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng kết ấn niệm chú.  

             Sau khi cô ta niệm chú xong thì liền có một luồng kiếm quang từ trong hồ nước phóng ra ngoài, cô ta đã kích hoạt Tiên trận, uy lực của Tiên trận mặc dù chưa hoàn chỉnh nhưng vẫn rất bất phàm, phóng ra kiếm quang vô cùng bá đạo.  

             "Ta đã đánh giá thấp ngươi".  

             Triệu Bân rút ra một thanh huyết kiếm rồi cố hết sức vũ động chặn luồng kiếm quang vừa phóng tới.  

             Huyết kiếm va chạm với kiếm quang tạc ra ánh lửa dữ dội làm chấn động không gian.  

             Chuyện còn chưa kết thúc.  

             Sau khi phóng ra luồng kiếm quang, từ trong hồ nước lại ánh lên ánh chớp.  

             Tiên trận rất mạnh, mỗi tia chớp đều tự mang lôi uy nghiền nát.  

             Triệu Bân không ham chiến, chỉ một bên đỡ đòn một bên chạy trốn. Hắn đang cách Vân Phượng quá xa cho nên cho dù có thi triển thuấn thân tuyệt sát thì cũng chưa chắc có thể giết chết Vân Phượng, hơn nữa trong hồ còn có Tiên trận có uy lực vô cùng lớn, sợ rằng hắn còn chưa kịp thuấn thân đến đình nghỉ mát thì đã bị Tiên trận tru sát rồi.  

             Hắn tất nhiên không sợ những trận pháp bình thường.  

             Nhưng đụng trúng Tiên trận thì phải cân nhắc cẩn thận.  

             Tốt hơn hết vẫn nên rút lui.  

             Ấn quyết của Vân Phượng lại thay đổi, hồ nước đã kết băng từng tấc một.  

             Lớp băng này hết sức quỷ dị, còn bộc phát ra lực phong ấn.  

             Triệu Bân đang chạy trốn bỗng nhiên giảm tốc độ.  

             Kiếm quang mang theo lôi điện đã phóng tới chỗ của hắn.  

             Nhưng hắn phòng ngự rất chặt chẽ, sau lưng chỉ không ngừng vang lên những tiếng leng keng.  

             "Kẻ nào?"  

             Động tĩnh lớn đã đánh động xung quanh, ngay lập tức liền có người quát tháo chạy tới.  

             Cường giả Vân gia chạy tới không ít, ngay cả cường giả Chuẩn Thiên cũng có mặt.  

             Vèo!  

             Triệu Bân nhanh nhẹn chạy ra khỏi hồ nước rồi biến mất trong tích tắc.  

             Vân Phượng cau mày thật chặt, một người lớn còn sống sờ sờ trong nháy mắt lại biến mất không thấy tăm hơi, điều này khiến cho các cường giả Vân gia vừa chạy tới cũng sững sờ.  

             "Phượng nhi, có biết đó là kẻ nào không?"  

             Các trưởng lão Vân gia tụ tập lại sau đó liếc nhìn Vân Phượng hỏi.  

             Vân Phượng khẽ lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi. Cô ta chỉ biết bóng lưng của kẻ đó trông rất quen, lại còn ngửi thấy một luồng sát khí lạnh lẽo, kẻ đó rõ ràng muốn tới ám sát cô ta.  

             Á!  

             Trong lúc mọi người còn đang hoang mang thì lại nghe thấy một tiếng hét truyền đến.  

             Mọi người nghe vậy thì ngay lập tức chạy sang bên đó, nghe tiếng hét hình như là của Vân Yên.  

             Đúng vậy, chính là Vân Yên.  

             Cô ta đang ngủ thì đột nhiên bị một thứ không rõ rơi trúng lên người.  

             Thứ không rõ đó chính là Triệu công tử, phân thân của hắn thi triển thuật triệu hoán ngược nhưng tư thế không vững lại gặp cảnh không gian biến đổi cho nên hắn liền rơi ngay vào phòng của Vân Yên. Chỉ nghe ầm một tiếng, toàn thân hắn đã đè lên người của Vân Yên khiến cho ngay cả giường cũng sập xuống.  

             Hự!  

             Đầu Triệu Bân ông ông, trong mắt hiện lên đầy những ngôi sao vàng.  

             

             

Nhấn Mở Bình Luận