Hắn biến ra rất nhiều phân thân, chạy vào khắp phố lớn ngõ nhỏ chỉ để theo sát Vân Phượng, còn bản thân lại tất bật lang thang khắp thành, dạo hết quán này đến quán khác, đến từng sạp hàng ở đầu đường, vì biết đâu chừng còn còn có bảo bối như Độn Giáp Thiên Tự, nếu có thêm được vài chữ thì sẽ càng tuyệt hơn.
“Chào tiểu hữu, trùng hợp thật nhỉ”.
Lúc hắn đang nhìn ngó thì đột nhiên nghe thấy có tiếng cười.
Triệu Bân bất giác quay lại nhìn, đập vào mắt hắn là một ông lão với ánh mắt hiền hòa, đó là lão Huyền Cơ.
Không sai, đấy là lão Huyền Cơ - ông chủ của Huyền Cơ Các, từng tặng cho Triệu Bân một tấm Huyền Cơ bài, cầm tấm lệnh bài đó thì có thể được hưởng ưu đãi hai mươi phần trăm khi đến bất cứ cửa tiệm nào của Huyền Cơ Các. Vì điều này mà hai người họ còn có thỏa thuận, cứ đến ngày mười lăm hằng tháng, Triệu Bân sẽ đưa bùa chú cho lão ta để đổi lấy tài nguyên tu luyện. Từ khi Ma gia vào thành Thiên Thu thì có tới hơn tám mươi phần trăm tài nguyên tu luyện được lấy từ Huyền Cơ Các, không ngờ lại gặp được lão già này ở thành Thiên Tuyệt.
“Trùng hợp thật!”
Triệu Bân cười he he nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Phải biết rằng hắn đang mặc áo bào đen che mắt và còn mang cả mặt nạ.
Vậy mà cũng có thể nhận ra sao?
“Mắt lão già này tinh thật”.
Lão Huyền Cơ mỉm cười, đôi mắt già nua phát ra ánh sáng kỳ diệu.
“Thiên Nhãn sao?”
Triệu Bân thấy vậy, miệng thầm lẩm bẩm.
Mấy giây sau, hắn lại phủ nhận suy đoán đó.
Không phải Thiên Nhãn mà chắc là một loại thiên phú đặc biệt.
Hắn đoán không sai, đúng là một loại thiên phú đặc biệt, không có khả năng tấn công nhưng lại có thể phân biệt được con người. Chỉ có điều, không phải lúc nào cũng có thể dùng loại thiên phú này mà chỉ có thể sử dụng trong thời gian chỉ định mới được, lúc có hiệu quả lúc lại không, tự dưng hôm nay là ngày lành nên nhìn một phát là nhận ra người quen luôn.
“Sao tiền bối lại ở thành Thiên Tuyệt?”, Triệu Bân mỉm cười hỏi.
“Kiểm toán sổ sách!”. Lão Huyền Cơ mỉm cười và còn đưa tay chỉ về cửa hàng ở cách đó không xa.
Triệu Bân nhìn thấy thì không còn thấy kỳ lạ nữa.
Huyền Cơ Các rất thần bí, sự nghiệp rất lớn.
Ở Đại Hạ, những thành cổ có quy mô một chút đều có chi nhánh của Huyền Cơ Các.
“Cửa hàng của ta mới nhập một lô bảo bối, tiểu hữu đến xem thử không?”. Lão Huyền Cơ cười hiền, lão ta rất biết cách làm ăn, ra tới tận ngoài phố để kéo khách, lão ta biết Cơ Ngân có tiền, hơn cả chục tỷ chứ chẳng đùa.
Chỗ thâm tình thì sao từ chối được.
Đương nhiên Triệu Bân sẽ không từ chối.
Hắn chuyển sang con đường khác nhưng vẫn chưa tới Huyền Cơ Các.
Phải nói là Huyền Cơ Các ở thành Thiên Tuyệt có hàng chất lắm! Có điều vẫn chưa bày lên giá là đã lấy ra cho Triệu Bân xem trước. Có một miếng huyền thiết màu vàng làm Triệu Bân lóe mắt, thứ đó rất hiếm, là nguyên liệu tốt để đúc binh khí. Mấy thứ hiếm thì đương nhiên giá cả cũng sẽ rất đắt đỏ, có điều Triệu Bân có tiền, gặp được đồ tốt thì hắn không bao giờ tiếc tiền.
“Tiểu hữu, có thể nhờ Thiên Nhãn của ngươi giúp ta phân biệt một món đồ không?”, lão Huyền Cơ khẽ nói.
“Vậy miếng huyền thiết này?”, Triệu Bân vừa nghiên cứu miếng huyền thiết trong tay vừa cười hehe.
“Giảm hai mươi phần trăm”.
“Được”.
Hai người họ nối đuôi nhau, vào sân sau của Huyền Cơ Các.
Lão Huyền Cơ tỏ vẻ thần bí, còn dùng đến bùa che mắt.
Sau đó, lão ta mới lấy một món đồ ra.
Đấy là một hòm bằng sắt đen thui, bốn mặt đều có khắc hình ảnh thần thú.
“Bát Bộ Phù Đồ”.
Triệu Bân ngây ra, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, sao hắn có thể không nhận ra cơ chứ!
Trùng hợp thật, thành Thiên Thu của hắn đang tìm món đồ này khắp nơi, vậy mà lão Huyền Cơ lại giữ một cái.
“Tiền bối, đây là gì?”, Triệu Bân giả vờ không biết gì, nhìn sang lão Huyền Cơ.
“Ta cũng không biết, nó được đem chợ đen về từ nhiều năm trước”. Lão Huyền Cơ cười nói.
Đương nhiên Triệu Bân không tin vào câu nói đó.
Hắn không quan tâm nó từ đâu ra, thứ mà hắn đang nghĩ là làm sao để lấy được chiếc hòm sắt đó.
“Nhờ anh bạn xem thử bên trong chiếc hộp là thứ gì”. Lão Huyền Cơ đặt chiếc hòm sắt lên bàn.
“Để ta xem thử”.
Triệu Bân đứng vững rồi mở Thiên Nhãn một cách đàng hoàng.
Đương nhiên hắn không xem thật mà chỉ làm ra vẻ thôi, vì nhìn chiếc hòm sắt mà hắn đã bị tổn thương mấy lần, lần nào cũng trúng phản phệ, mất luôn thị giác. Thảm nhất là buổi đấu giá tại thành Liệt Hỏa ở Nam Vực, khi phần đầu Ma Quân chợt mở mắt nhìn hắn một cái làm hắn bay tận nơi nào, đến nay nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Hắn nhìn xong thì thu mắt lại.
“Là thứ gì?”, lão Huyền Cơ vội hỏi.
“Không có gì cả”. Triệu Bân nhún vai.
“Ngươi chắc chứ?”, lão Huyền Cơ tỏ vẻ không tin tưởng.
“Chúng ta là chỗ quen biết lâu ngày, vãn bối có thể lừa ông được sao”. Triệu Bân liếc mắt.
Thời điểm thử thách tài diễn xuất lại đến nữa rồi.
Không biết là IQ của lão Huyền Cơ chưa đủ cao hay là do ai kia diễn quá đạt mà lão ta đã tin vào lời của hắn thật.
“Bị người ta dụ rồi đúng không?”, Triệu Bân cầm ra một vò rượu.
“Còn tưởng là một bảo bối nữa chứ”, lão Huyền Cơ thở dài. Rất lâu trước đây, vì còn trẻ chưa có kinh nghiệm nên lão ta đã bị một người bán dụ dỗ, đối phương liến thoắng luyên thuyên không ngừng khiến lão ta choáng váng, để mua được chiếc hòm đó, lão ta đã phải tốn rất nhiều tiền, cất giữ bao năm mà chẳng được gì.
“Nếu như tiền bối không cần thì cho ta đi”, Triệu Bân uống một ngụm rượu.
Lão Huyền Cơ nghe xong thì liền chau mày: “Không phải bảo bối thì ngươi lấy làm gì?”
“Cầm nó đi đánh người chắc rất hữu dụng”, Triệu Bân hạ giọng nói.
Cái cớ đó rất hợp lý, lão Huyền Cơ cũng tin là thật, chiếc hòm sắt đó cực kỳ nặng, nếu lấy nó đi đập người khác thì người bình thường sẽ không thể chịu nổi.
“Giá cả hợp lý thì ta lấy”, Triệu Bân ngáp một cái.
Lão Huyền Cơ vuốt râu, mấy giây sau mới hỏi với vẻ thăm dò: “Năm trăm vạn được không?”
“Đây, tiền đây!”. Triệu Bân rất dứt khoát, hắn lấy ra một lốc ngân phiếu để lên bàn rồi cầm hòm sắt đi. Thứ này không phải là đồ có thể dùng tiền tài để đong đếm, hắn không dám trả giá vì sợ lão già đó đổi ý.
Lão Huyền Cơ ngây mặt ra.
Lão ta còn đang chờ Triệu Bân trả giá, sao lại nhanh gọn thế chứ?
Lẽ nào chiếc hòm sắt này là bảo bối thật sao?
Lẽ nào tên nhóc này đang dụ lão ta sao?
“Ừm, có thể để ta xem lại chút không?”, lão Huyền Cơ cười hehe.
“Cũng đâu phải là bảo bối gì, xem gì chứ”, Triệu Bân nói xong thì quay đầu chuồn mất.