“Không muốn ông ta chết thì yên phận đi”.
Triệu Bân điềm nhiên nói, một thanh kiếm đã kê ngang vai đại trưởng lão.
Hắn không muốn đối địch với hai trưởng lão này.
Nhưng để rút lui toàn thây, hắn phải tìm một con tin làm bùa hộ mệnh, điều này rất cần thiết.
“Thả huynh ấy ra”.
Nhị trưởng lão dừng tay, không dám lỗ mãng nữa.
Ông ta vừa dứt lời, cửa đá từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc của địa cung mở ra, có bóng người lao vào, có thể nhận ra Vân Chiến Thiên, Vân Yên và Vân Phượng, thêm cả trợ thủ mà Vân gia mời tới, toàn là cao thủ Chuẩn Thiên, bịt kín lối vào xung quanh.
Thấy cảnh tượng bên trong địa cung, ai cũng nhíu mày.
Họ lên kế hoạch rất tỉ mỉ, chỉ không ngờ tới điều này.
Hai vị trưởng lão căn cơ hùng hậu, cho dù không đánh nổi đối phương cũng có thể cầm cự tới khi họ tới. Thật không ngờ, mới chỉ một loáng, đại trưởng lão đã bị khống chế rồi, hết sức ngượng ngùng đấy.
“Quen thuộc quá”.
Thấy Triệu Bân, Vân Yên thoáng nheo mắt.
Đâu riêng gì cô ta, Vân Chiến Thiên và Vân Phượng cũng có chung cảm giác này.
Thế nhưng họ không nhìn thấu được Triệu Bân.
“Các hạ, Vân gia và ngươi có thù oán ư?”, hai mắt Vân Chiến Thiên sáng rược như đuốc.
“Thù hay không thù lát nữa tính tiếp, có tiện nhường đường không nhỉ?”, Triệu Bân mỉm cười.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi đi được sao?”, Vân Phượng lạnh lùng nói.
“Thế thì khó nói lắm”, thanh kiếm trong tay Triệu Bân rung lên bần bật, trông như sắp tiêu diệt đại trưởng lão.
“Chớ làm bậy!”, Vân Yên hoảng loạn.
“Lòng kiên nhẫn của lão phu có mức độ thôi”, Triệu Bân vờ như không thấy, kiếm quang lóe lên lạnh như băng.
“Nhường đường!”, Vân Chiến Thiên hô lên đầy kiên định, chỉ sợ đối phương muốn “cá chết lưới rách”, tiêu diệt luôn đại trưởng lão.
Lời nói của ông ta cũng rất hữu dụng, đám đông đồng loạt lùi sang hai bên.
Soạt!
Triệu Bân uy hiếp đại trưởng lão, trốn ra khỏi địa cung nhanh như cắt.
Đám đông đồng loạt đuổi theo.
Đập vào mắt họ là hình ảnh đại trưởng lão bị hắn quăng lại.
Mà Triệu Bân đã co chân chạy mất, bay vọt lên trời.
Keng!
Tiếng mũi tên chói tai vang lên, có người âm thầm bắn tên.
Người này là cường giả mà Vân Chiến Thiên mời tới để đề phòng, trước đó không tiến vào địa cung mà canh giữ ở bên ngoài.
Không ngờ rằng vẫn có thứ để đề phòng.
Mũi tên của kẻ này sở hữu lực sát thương rất mạnh, giống như một luồng sáng bạc xẹt ngang bầu trời.
Triệu Bân nhíu mày, gắng gượng tránh né.
Thế nhưng uy lực của mũi tên quá mạnh, hắn vẫn gặp phải dư chấn, bả vai bên trái bị chém ra một vết máu.
“Đuổi theo!”
Vân Chiến Thiên thét lên, ông ta cũng là người đầu tiên đuổi theo.
Đám đông cũng không chậm trễ, ào ào tràn ra ngoài.
“Tại ta”.
Đại trưởng lão đã được giải trừ phong ấn, mặt mũi rất áy náy.
Nếu không phải ông ta bị bắt, đối phương chắc hẳn đã bị hạ gục rồi.
Bây giờ thì khác, tên đó chạy mất rồi.
Màn đêm yên tĩnh có thêm chút ồn ào.
Triệu Bân vừa chạy vừa trốn, đám cường giả sau lưng vừa đuổi vừa đánh.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Rừng cây nhếch nhác vô cùng.
Không biết tới bao giờ, động tĩnh mới ngừng lại.
Đám đông dừng chân, không phải vì không muốn đuổi nữa, mà là đang đuổi thì không còn thấy bóng dáng của Triệu Bân.
Ôi!
Vân Chiến Thiên thở dài, cơ hội tốt thế này mà vẫn để đối phương chạy mất.
Các cường giả mà ông ta mời tới thì lên tiếng ho khan.
Đội hình hoành tráng thế này, đuổi đánh tới nửa đêm mà không bắt được người, đúng là mất hết thể diện.
Khi xuất hiện thêm lần nữa, Triệu Bân đứng trước một thác nữa.
Các cường giả lúng túng, hắn cũng phải vuốt mặt.
Bị lừa hai lần rồi, đúng là có lỗi với phong độ của hắn.
Hai lần hành thích Vân Phượng đều thất bại, không thể quay về thành Thiên Tuyệt thêm lần nữa, Vân gia chắc chắn sẽ tiếp tục đặt bẫy hắn.
“Để ngươi sống thêm vài ngày”.
Triệu Bân nhìn về phía thành Thiên Tuyệt rồi quay đi.
Thế nhưng chưa đợi hắn đặt chân xuống, một lưỡi kiếm dài mảnh và đen tuyền đã lao tới trước mặt.
Triệu Bân biến sắc, bay về sau để tránh.
Một kẻ nấp sau lưng mà hắn không hề phát giác.
Nhát kiếm này không gì cản nổi, tuy chưa trúng hắn nhưng uy lực của nó đã làm rách da thịt trên mi tâm hắn. Máu tươi chảy ra, kiếm ý từ miệng vết thương chui vào mi tâm, lạnh lẽo mà tịch mịch, khiến đầu hắn ong ong như muốn nứt ra.
Hắn dám chắc rằng, nếu trúng nhát kiếm này, hắn sẽ chết ngay, khỏi cần nghi ngờ.
Không phải vì hắn quá yếu, mà là đối phương quá mạnh, nhát kiếm tuyệt sát khỏi cần bàn cãi.
Đừng nói là hắn, dù là hoàng phi Vũ Linh bị chém phải cũng sẽ hồn bay phách tán.
Đây là sát thủ với cấp bậc cao cỡ nào chứ.
Thích khách cấp chữ “Thiên” của La Sinh Môn?
Thời khắc nguy hiểm kéo đến, hắn dùng Thiên Nhãn thuấn thân trốn lên vách đá đối diện mới tránh được đòn tuyệt sát. May mà đêm nay đồng lực đủ dùng, nếu đồng lực thiếu hụt, không dùng được thuấn thân, hắn chết chắc rồi.
Đến lúc này, hắn mới nhìn rõ kẻ xuất kiếm.
Hóa ra là một người mặc áo đen, hành tung như một bóng ma, đeo mặt nạ đầu quỷ che nửa mặt, không nhìn rõ dung mạo, chỉ có đôi mắt u ám lộ ra bên ngoài. Từ đôi mắt của đối phương, hắn không tìm được chút tình cảm nào.
“Diêm La Mặt Quỷ!”, Triệu Bân lầm bầm.
Đúng như hắn nói, là Diêm La Mặt Quỷ.
Ở La Sinh Môn, ngoại trừ môn chủ La Sinh, không ai có thể xuất ra chiêu kiếm tuyệt diệt như vậy.
“Hay cho một Thiên Nhãn thuấn thân”, Diêm La Mặt Quỷ điềm tĩnh nói.
“Tiền bối đến thăm, vãn bối quả thực rất vinh hạnh”, Triệu Bân xách kiếm Long Uyên, tiên lực trong cơ thể căng tròn, cưỡng ép đẩy sát ý của nhát kiếm kia ra ngoài, nhưng da thịt bị nứt trên mi tâm lại khó lành. Là do kiếm ý của Diêm La Mặt Quỷ quá đáng sợ, đến mức nó vẫn vất vưởng quanh vết thương, khó mà tiêu diệt hoàn toàn.
“Ta sẽ còn đến”.
Diêm La Mặt Quỷ buông lại một câu rồi lẩn vào trong màn đêm.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy tên này đang trốn.
Mà đúng là vậy, hắn ta đang trốn.
Không phải Triệu Bân bốc phét, nếu đánh nhau trực diện, một mình hắn có thể đánh được mười tên như Diêm La Mặt Quỷ.
Đã vậy còn với tiền đề không dùng đến Kỳ Lân hóa nhé.
Thích khách là một kiểu võ tu rất cực đoan, toàn tu luyện các chiêu thức để tiêu diệt kẻ địch trong một nhát kiếm, dù là cao thủ Thiên Võ trúng phải cũng có khả năng bị giết chết, nhưng nếu đánh nhau quang minh chính đại, ngoại trừ môn chủ La Sinh Môn, ai nấy đều đánh đấm rất dở.
Đây là lý do tại sao nếu một nhát kiếm không đem lại kết quả, thích khách sẽ trốn đi ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!