Nói thực, Nguyệt Thần cũng rất kỳ vọng vào một ngày như thế.
Giải quyết một tên Diêm La Mặt Quỷ cũng đâu quá lợi hại.
Xử luôn môn chủ La Sinh Môn mới là đáng kiêu ngạo.
Ba ngày sau, Triệu Bân quay về núi Bất Tử.
Từ xa đã thấy một đám đông tụ ở cửa thành Thiên Thu, đứng xếp hàng chỉnh tề hai hàng, theo như lời của người thành Thiên Thu, nếu không tạo ra trường hợp rình rang thì sao xứng với sự “ngầu lòi” của ai đó. Hôm nay họ làm như đang hoan nghênh anh hùng về nhà, chỉ thiếu bước giăng đèn kết hoa, chiêng trống tưng bừng thôi.
“Lão phu bấm tay tính toán, đó là một con tin nha!”
Tam trưởng lão khá có ý thức tự giác, tự tay tiếp nhận Diêm La Mặt Quỷ.
Triệu Bân luôn mang theo con tin về, hơn nữa tên này sẽ có địa vị lớn hơn tên trước.
“Nhà ai thế?”
Đám lão gia đều tụ lại.
Có thể được Triệu Bân bắt sống thì tên này hiển nhiên không phải kẻ tầm thường.
Xem qua rồi họ lại vuốt ve chòm râu.
Thú thật họ chưa từng gặp Diêm La Mặt Quỷ.
Người từng gặp hắn ta đều bị giết diệt khẩu hết rồi.
“Ai đây?”
Lục trưởng lão Ma sơn hiếu kỳ hỏi thăm một câu.
Mọi người đều liếc sang bên cạnh mong Triệu Bân sẽ cho mình đáp án chính xác.
“Diêm La Mặt Quỷ”.
Triệu Bân nhấp một ngụm rượu, tùy ý đáp một câu.
Khi nói câu này, eo và phần lưng của tên này thẳng tắp.
“Diêm La... Mặt Quỷ!”
Nghe thấy câu này, toàn trường đều hoảng hốt.
Họ chưa từng gặp Diêm La Mặt Quỷ, nhưng đó không có nghĩa là họ chưa từng nghe nói tới hắn ta.
Nghe đồn, tên này thật sự như Diêm Vương – Diêm Vương gặt lấy sinh mạng của người khác. Hễ là ai bị tên này theo dõi, gồm cả Thiên Võ, không một ai sống sót, dù là cảnh giới Thiên Võ cao cường đi chăng nữa, tên này cũng từng giết một cao thủ như thế rồi. Đại Hạ Hồng Tước cũng suýt ngã xuống trong tay hắn ta, trong La Sinh Môn, trừ môn chủ, Diêm La Mặt Quỷ là sát thủ mạnh nhất, có thể nói là tiếng ác vang xa, đừng nói là thấy mặt thật của hắn ta, dù nghe tên thôi cũng đã khiến mọi người hít một hơi lạnh.
Một kẻ hung ác như vậy mà lại bị ai đó tóm được.
Hơn nữa còn là bắt sống, toàn thân đẫm máu.
Choáng váng!
Mọi người xây xẩm choáng váng rồi.
Đặc biệt là Huyễn Mộng, mấy ngày trước cô ta vừa nói với Triệu Bân về chuyện của Diêm La Mặt Quỷ, còn lo lắng Triệu Bân sẽ bị giết.
Giờ mới bao lâu đâu, Triệu công tử đã “mời” Diêm La Mặt Quỷ tới đây rồi.
Ba, năm giây sau, mấy cao thủ mới tỉnh táo lại, đồng loạt giơ ngón tay cái với Triệu Bân.
Giờ nhìn lại thì người này đúng là khí phách bễ nghễ nha, ngay cả Thương Khung cũng líu lưỡi không thôi.
“Mỗi lần trở về là có bất ngờ!”
“Biết đâu lần sau hắn “tha” luôn môn chủ La Sinh Môn về thì sao!”
“Nghe nói môn chủ La Sinh Môn là nữ...”
“Nghe đồn cô nương kia xinh đẹp lắm đó!”
Đám lão già không đứng đắn này lại tụ tập ở đây thì thầm to nhỏ.
Lảm nhảm mà cũng không quên nghiên cứu Diêm La Mặt Quỷ. Họ đánh giá tên này từ trên xuống dưới, nhìn gương mặt dữ tợn của đối phương. Một sát thủ chữ Thiên, cao thủ Chuẩn Thiên hàng thật giá thật lại biến thành con khỉ cho người ta ngắm nghía ở nơi này.
Mà những người này lại đúng là đang xem “khỉ”
Từ khi ra ngoài bôn ba tới nay, hắn ta chưa từng chịu sự sỉ nhục cỡ này.
Trong sự phẫn nộ của hắn ta còn có thể sự khiếp sợ. Khiếp sợ cái gì? Khiếp sợ việc trong núi Bất Tử lại che giấu một tòa thành cổ, nói đúng hơn là một thế giới khác. Hắn ta còn khiếp sợ về “dân” trong thành: Ma gia, Ma sơn, Bạch gia, Mộ gia, nhà Tư Không... Có khác nào cái nồi thập cẩm không chứ?
Thánh tử Thiên Tông lại có bí mật thế này.
Nếu không chính mắt thấy, hắn ta cũng chẳng tin nổi.
Rất nhanh, trên cây cổ lệch lại có thêm một người.
Diêm La Mặt Quỷ lần đầu bị treo lên cây nên có chút không quen. Từ lúc bị treo, hắn ta chưa từng đứng yên, hệt như chiếc đồng hồ quả lắc, không ngừng dao động, qua lại khá có nhịp điệu.
Không sao!
Treo mười ngày nửa tháng thì tự nhiên quen thôi.
Như Kim Sơn và Ngân Sơn lão quỷ, thánh tử Thi tộc, đồ đệ của Thi tổ... khi mới tới, ai cũng táo bạo, giờ nhìn lại mà xem, tên này còn ngoan hơn tên kia, dù không có gì chặn miệng thì họ vẫn khá “nề nếp”
Diêm La Mặt Quỷ rất đáng giá.
Đằng sau còn có cái đáng giá hơn.
Trên ngọn núi, Triệu Bân lấy ra hộp sắt.
Vừa thấy nó, mắt ấy cao thủ sáng rực, đặc biệt là thành viên hai nhà Ma gia và Ma sơn. Họ vô cùng kích động. Thương Khung hơi thất thố, tiến lên ôm chặt hộp sắt, đây là Bát Bộ Phù Đồ, cũng là mạng của Ma Quân, còn có Bất Diệt chiến kích nữa, nó về mà không cần ai kêu gọi, lơ lửng giữa không trung.
“Còn thiếu năm!”, mắt Thương Khung lóe sáng.
Hai nhà Ma gia và Ma sơn cũng mang vẻ mặt sáng lóa.
Năm mạch sắp được thống nhất rồi.
Nhưng điều kiện đầu tiên là phải tìm được ba nhánh kia.
Đợi khi đã tập hợp đủ, họ có thể kéo nhau đi cướp lại hộp sắt ở Nam Vực.
Chẳng biết mọi người tản ra từ lúc nào, ai làm chuyện nấy.
Triệu công tử cũng không rảnh rỗi, hắn đi bái lạy cha mình.
Liễu Tâm Như rất đảm đang, bóp vai đấm lưng là không thể thiếu.
Triệu Bân cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, có một cô vợ đúng là chuyện tốt!
Điều không hoàn hảo là trên thân hắn còn nguyền rủa, muốn làm gì gì kia cũng không được. Thêm cô nương Tử Linh kia nữa chứ, lần nào cũng chạy tới dạo một vòng làm mặt Triệu Bân đen thui.
Tử Linh chẳng hề quan tâm, nên đến vẫn đến thôi.
Cô ta chỉ sợ vợ chồng son không nhịn nổi... lại chạy lên giường tâm sự mất!
Tâm sự một hồi thể nào cũng xảy ra chuyện.
“Đúng là gậy thọc cứt!”. Mỗi lần như thế, Nguyệt Thần đều hung dữ liếc Lục Ma tướng, không biết gì thì đừng nói lung tung. Cô ta đánh nhau cả ngày, mệt muốn chết, định xem chút gì đó kích thích... để nâng cao tinh thần.
Thế mà cũng bị phá bĩnh, bị phá tới lung tung.
Vừa xuống núi, Triệu Bân đi thăm Ma Tử.
Ma Tử bế quan, có một người canh gác giùm, đó là quỷ đầu to.
Thằng ranh này lại là một tên hám ăn.
Lúc hắn đến thì thấy con quỷ đầu to ôm bồn cơm mà ăn!
Không gặp vài bữa thôi là ma lực đã trở nên tinh thuần hơn nhiều, còn được hướng dẫn lên con đường võ đạo.
“Đã quen chưa?”, Triệu Bân cười hỏi.
“Quen rồi!”, quỷ đầu to nhếch miệng cười.
Nơi này rất an toàn, không phải lo sẽ bị nuốt chửng.
Thêm nữa, người ở đây cũng rất tốt, luôn có người chạy tới tìm nó tâm tình.
Triệu Bân cười, mắt nhìn Ma Tử.
Ma Tử vẫn hôn mê, ma lực quanh quẩn ngoài thân.