Ầm! Ầm! Ầm!
Những đám mây tích điện chớp sáng trên bầu trời.
Bầu trời bị mây đen bao phủ, ánh sáng duy nhất hiện ra chỉ có ánh sáng của thiên lôi đi kèm với tiếng sấm rền đinh tai nhức óc.
"Đừng sợ, có ta luôn ở đây", Triệu Bân cười nói.
Hai người chạy tới một nơi khác, sau đó Triệu Bân liền lùi lại chừng hai ba trăm trượng.
Người bị động ứng kiếp không thể đứng quá gần người độ kiếp, nếu không sẽ quấy nhiễu đến quá trình độ kiếp của Liễu Tâm Như.
Ánh mắt của Liễu Tâm Như vô cùng cương nghị, tuy trông nàng có vẻ yếu đuối nhưng tính cách vẫn có phần ương ngạnh.
"Đến rồi".
Trên tường thành, Thương Khung quát lớn một tiếng.
Ông ta vừa mới dứt lời thì đã thấy thiên lôi từ trên trời đánh xuống.
Keng!
Liễu Tâm Như nâng kiếm lên, một kiếm chém đứt luồng lôi điện.
Vì thế nên nàng cũng phải trả giá, bị lôi uy đánh đổ máu.
Thiên kiếp rất công bằng.
Triệu Bân đang đứng trong phạm vi thiên kiếp cũng bị thiên lôi đánh.
So với Liễu Tâm Như thì hắn cũng rất bá đạo, tung ra một quyền oanh diệt luồng lôi điện.
Sự phản kháng của cả hai dường như đã khiến cho ông trời tức giận.
Thiên lôi càng bá đạo hơn lại giáng xuống như mưa.
Thiên kiếp của thể Tiên Linh cũng không giống với người thường, lôi điện đánh xuống còn mang theo ánh sáng ngũ sắc.
Nhìn lôi điện lóe sáng đầy trời như vẽ ra những mảng màu rực rỡ trong khoảng không, lôi điện đan xen nối liền nhau như tạo thành từng thác nước đầy màu sắc đổ xuống từ bầu trời.
"Đẹp quá".
Mấy người Phượng Vũ cùng nhóc hám tiền đều thì thầm tự nói.
Thậm chí còn có không ít nữ trưởng lão trẻ tuổi ngắm nhìn đến mê mẩn, cảnh tượng thiên kiếp này cực kỳ giống pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời, tự mang theo ý cảnh mộng ảo lạ thường.
"Cái gì càng đẹp thì càng nguy hiểm".
Các nam trưởng lão hít sâu một hơi, có rất nhiều người vuốt râu nói.
Thiên kiếp của thể Tiên Linh không chỉ đẹp mà còn hết sức khủng khiếp.
Liễu Tâm Như lúc này đã bị lôi điện bao phủ, thân thể mềm mại bị nhuộm đỏ máu tươi, người có nhãn giới thấp hiển nhiên đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của nàng nữa, chỉ thấy một bóng đen mờ ảo bị biển lôi nhấn chìm, huyết quang đỏ bừng chói mắt. Lần đầu tiên độ kiếp mà nàng đã phải gánh chịu thiên kiếp đáng sợ bậc này, người không rành thế sự như nàng chắc chắn không thể nào ngờ được.
May mắn thay, nàng vẫn đủ kiên định.
Nàng chỉ có một ý niệm trong đầu: phải sống.
Khi độ kiếp nhất định phải giữ được chấp niệm mạnh mẽ như vậy.
Thiên kiếp khủng bố đã kích phát chiến ý tiềm tàng của nàng.
Ngoài ra còn có một nguồn năng lượng thần bí bên trong cơ thể của nàng đã được kích hoạt, đó chính là năng lượng huyết mạch, mỗi một lần nàng bị thiên lôi đánh thì huyết mạch của nàng đều bị kích động dữ dội, dẫn đến biến hóa lạ thường.
Thiên kiếp càng lúc càng mạnh mẽ, mang theo nguồn năng lượng hủy diệt.
Nàng liên tục bị lôi điện nhấn chìm, cũng liên tục đổ máu.
Trên tường thành, mấy người Phượng Vũ thấy vậy thì ai cũng tái nhợt.
Thảm.
Tình trạng của Liễu Tâm Như quá bi thảm.
Tiểu nha đầu gầy yếu kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiên lôi tiêu diệt.
Tất cả mọi người đều đang theo dõi Liễu Tâm Như, không có ai để ý đến Triệu công tử, cái tên đó chẳng khác gì súc sinh da dày thịt béo, có năng lục chịu đòn siêu cấp, ngày nào cũng tìm cách để bị thiên lôi đánh, thiên kiếp cỡ này cũng không đánh chết nổi hắn.
Sự thật chính xác là như thế.
So với sự thảm thương của Liễu Tâm Như đang bị nhấn chìm trong biển lôi, thiên lôi đánh ra bên ngoài liên tục bị Triệu Bân oanh diệt, hiển nhiên là hắn đang bị động ứng kiếp nhưng động tĩnh mà hắn gây ra lại càng đáng sợ hơn so với Liễu Tâm Như ở bên trong. Hay nói cách khác, có vẻ như hắn lại càng khiến cho trời xanh phẫn nộ hơn, so với người đang độ kiếp thì ông trời dường như muốn đánh hắn thành tro bụi hơn nhiều.
"Vô thượng kiếp nạn".
"Vô thượng tạo hóa".
Thương Khung vuốt râu chậm rãi nói.
Không ai phản bác những lời này, thiên kiếp tuy mang năng lượng hủy diệt nhưng bên trong sự hủy diệt lại có ẩn giấu cơ duyên, nếu như không vượt qua được sẽ thân hủy hồn diệt, nếu như vượt qua được liền niết bàn lột xác. Thiên kiếp đánh vào thân thể không khác gì quá trình ma luyện cực hạn, ngay cả một khối sắt thô cũng có thể luyện thành tuyệt thế thần binh.
Tất nhiên, tạo hóa luôn đi kèm với tai họa.
Không phải ai cũng có thể vượt qua được thiên kiếp.
Cũng giống như trận thiên kiếp này, nếu như không phải là thiên tài yêu nghiệt như Liễu Tâm Như thì cũng không thể gánh nổi, nhất định sẽ bị đánh thành tro bụi. Kẻ muốn bị động ứng kiếp ít nhất cũng phải có thực lực ngang hàng người đang độ kiếp.
Mà Triệu Bân hoàn toàn có thể đáp ứng được yêu cầu đó.
Đối với mấy người như Phượng Vũ hay nhóc hám tiền thì chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tầm với.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân kêu lên rồi nhảy ra khỏi đan hải của Triệu Bân.
Nó là thánh thú, không quan trọng là yêu nghiệt hay không yêu nghiệt, nó tuyệt đối có đủ tư cách tiếp nhận thiên kiếp.
Cũng giống như nó, cây thần tạo hóa cũng đang tiếp nhận thiên kiếp thông qua Triệu Bân.
Ông!
Long Uyên rất không an phận, cũng ngay lập tức phóng ra ngoài.
Triệu Bân đang múa kiếm trong biển lôi.
"Cả nhà ra trận!"
Mọi người thấy vậy thì đều ho khan, một người độ kiếp cả nhà ứng kiếp!
Ngẫm lại cũng phải, thiên kiếp rất không tầm thường, là tạo hóa mà cũng là tai họa, nếu như có thể vượt qua thì chắc chắn sẽ niết bàn.
Phụt!
Trong lúc mọi người đang theo dõi thì Liễu Tâm Như lại đổ máu.
Thiên kiếp vẫn có thể mạnh hơn nữa, mỗi một tia sét đánh xuống đều là một tia hủy diệt.
"Đừng sợ nó".
Triệu Bân quát lớn, hắn đang ứng kiếp nhưng cũng không quên nhắc nhở Liễu Tâm Như.
Lời nói của hắn có tác dụng rất lớn.
Đối với Liễu Tâm Như mà nói thì lời nói của hắn dường như có một loại ma lực kích phát tiềm lực của nàng đến mức tối đa.
Chính Triệu Bân đã cho nàng ánh sáng, nàng sẽ khiến cho ánh sáng đó càng tỏa sáng rực rỡ hơn ánh mặt trời.
Tâm cảnh của nàng đã biến đổi.
Nàng lần đầu tiên lột xác giống như phượng hoàng niết bàn, đánh tan một tia sợ hãi cuối cùng trong lòng thay bằng chiến ý bất bại. Nàng gầm lên một tiếng từ tận sâu trong linh hồn lấn át cả tiếng sấm, trong nháy mắt liền diễn hóa ra phượng hoàng thật sự.
Rống!
Triệu Bân ở bên cạnh cũng truyền ra tiếng rồng ngâm.
Tuy hắn không có huyết mạch đặc biệt nhưng hắn cũng có tâm cảnh, chân nguyên cùng Tiên lực đan xen, khí huyết cùng ý niệm phối hợp, diễn hóa ra một con rồng lớn màu vàng giữa biển lôi. Hàng tỷ luồng lôi điện đánh xuống cũng không thể nhấn chìm thần long, tiếng ngâm kháng hồn còn rền vang hơn tiếng sấm vang vọng khắp tứ hải bát hoang, bất cứ ai nghe thấy cũng đều phải run sợ.
"Phượng hoàng".