Triệu Bân không ngạc nhiên vì điều này.
Đan Phượng Phù Dung và Song Phượng Đào Hoa nổi danh khắp thiên hạ, mối quan hệ giữa Đào Tiên Tử và mẹ của hắn hẳn là vô cùng tốt đẹp, cách một đoạn thời gian là cô ta lại đến thăm, lệnh bài tất nhiên là mượn của hoàng phi.
Nhìn thấy Triệu Bân, Đào Tiên Tử lễ nghi gật đầu chào.
Bước ra hai ba bước cô ta còn ngoái đầu nhìn lại, cảm thấy bóng lưng của Triệu Bân rất quen thuộc.
Triệu Bân đã vào hình tháp, bước theo cầu thang lên trên.
Mỗi lần bước đến một tầng thì hắn đều bất giác liếc nhìn một cái.
Ở tầng một đang giam giữ một người đàn ông.
Ở tầng hai đang giam giữ một lão già mù.
Ở tầng ba đang giam giữ một bà già đầu bạc trắng, tuổi thọ sắp tận.
Tầng bốn…
Bước lên tầng bảy hắn mới đứng lại một chút, bên trong đang giam giữ một đứa trẻ tóc trắng khoảng năm tuổi, nó đang ngồi ăn linh quả. Trong lúc hắn đang nhìn lén thì đứa trẻ tóc trắng còn quay sang nhìn hắn cười.
“Con của Đao Vô Ngân sao?”, Triệu Bân thầm nói trong lòng.
Đây là cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được khi nhìn thấy đứa trẻ tóc bạc, đôi mắt của đứa trẻ rất giống Đao Vô Ngân.
Không nhìn nữa, hắn lại đi thẳng lên tầng tám.
Tầng tám đang giam giữ một lão già đầy sẹo.
Đầu óc của lão già này dường như không còn được bình thường nữa, hơn nữa đêm còn mài dao, nhìn thấy Triệu Bân lão ta còn nở nụ cười. Tóc tai lão ta bù xù che khuất khuôn mặt, chỉ biết ánh mắt của lão ta âm lãnh cô quạnh, lóe ra u quang, nụ cười cũng lạnh lẽo đến đáng sợ, khóe miệng chảy đầy nước dãi. Ánh mắt lão ta nhìn Triệu Bân giống y hệt như nhìn một con mồi, sau đó lão ta còn liếm môi, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra giống y hệt lệ quỷ khiến cho Triệu Bân rét run.
Hắn không nhìn nữa, nhanh chóng đi lên tầng chín, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Mẹ của hắn đang ở đó ngồi thẫn thờ một mình bên cạnh một ngọn nến.
Nhìn thấy Triệu Bân đi vào, bà ấy bất giác ngước mắt lên cũng bất giác đứng bật dậy, trong chốc lát đôi mắt đã mờ mịt hơi sương, là một người mẹ làm sao bà ấy có thể không nhận ra con ruột của mình chứ? Không cần hỏi cũng không cần nhìn hình dáng, chỉ cần nhìn ánh mắt là bà ấy có thể nhận ra được con của mình, đây chính là máu mủ tình thâm.
Nhưng có nghĩ thế nào thì bà ấy cũng không ngờ tới Triệu Bân lại chạy đến đây.
Chính vì không ngờ tới cho nên bà ấy mới sững sờ, từ khi bị bắt đến đây thì đây là lần đầu tiên bà ấy được gặp lại con của mình.
Suỵt!
Triệu Bân đặt ngón tay ở trước miệng, ra dấu đừng nói chuyện.
Mỗi tầng của hình tháp đều có người canh giữ, hắn chỉ sợ mẹ mình trong lúc kích động lại kêu lên tên của hắn.
"Bân nhi".
Cơ thể mỏng manh của Phù Dung run lên, trong chốc lát hai mắt của bà ấy đã đẫm lệ.
“Là ta”, Triệu Bân nghẹn ngào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khóc không thành tiếng. Từ khi trà trộn vào Thiên Tông thì đây là lần đầu tiên hắn được gặp lại mẹ, mẹ hắn còn gầy yếu và tiều tụy hơn những gì hắn nhớ.
"Sao con lại đến đây?"
"Tất nhiên là để cứu mẹ ra".
Triệu Bân vội vàng lau nước mắt, lập tức mở Thiên Nhãn nhìn lướt qua mẫu thân.
Cuối cùng hắn mới nắm lấy tay mẹ mình sau đó biến ra một lá bùa trong bàn tay mình. Đây là cấm chế được kết nối với tầng chín của hình tháp, khi lá bùa này rời khỏi hình tháp thì hình tháp mới báo động.
Vèo!
Triệu Bân nhanh chóng khắc lá bùa hư ảo kia lên bàn.
Sau đó hắn lại ngay lập tức lấy ra quan tài băng ngọc.