Càng không có ai ngờ Tử Y Hầu lại tự mình đi bắt người.
Đến khi bà ấy nghe được tin tức thì đã quá muộn.
Đôi khi bà ấy cũng tự hỏi chính mình, đó thật sự là công đức vô lượng hay sao?
Bà ấy đã dùng mười năm chỉ để chứng minh công đức của tiền bối đã gây ra biết bao nhiêu tai họa.
Haiz!
Bà ấy thở dài, bước đi càng lúc càng xa.
Sau đó bà ấy còn để lại một câu: "Đi đi! Đi càng xa càng tốt".
Phía sau.
Triệu Bân không nói gì, im lặng đến đáng sợ.
Chuyện của hoàng phi kể ra đã rất dài nhưng hắn biết đối phương nhất định vẫn còn có điều giấu diếm, có một số việc hắn cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, ví dụ như Đại Hạ Hồng Tước sợ là đã sớm táng thân trong những năm tháng đó.
Vèo!
Dưới ánh trăng, hắn đột nhiên biến mất khỏi tiểu viện.
Sau mấy lần triệu hoán ngược, hắn thoải mái chạy ra khỏi Đế Đô.
Đi.
Hắn sẽ đi.
Nhưng hắn sẽ còn quay lại, quay lại để trả thù.
Hắn đã rời đi nhưng Đế Đô vẫn không bình yên, có người xông vào hình tháp cướp đi hai phạm nhân, chuyện này làm sao có thể không gây chấn động cho được? Cổng Đế Đô đã đóng chặt, trên đường phố Đê Đô đã tràn đầy hoàng ảnh vệ điều tra khắp nơi không chút kiêng nể, ngay cả hai gia tộc lớn như Ngô gia cùng Sở gia cũng không thoát khỏi sự tra xét.
Điên rồi.
Tử Y Hầu đã phát điên.
Để tìm ra kẻ đã cướp người đi, lão không hề kiêng nể bất kỳ ai.
"Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây là lần đầu tiên ta thấy hình tháp lại náo động đến như thế".
"Hai phạm nhân đã bị cướp đi, hoàng ảnh vệ làm ăn kiểu gì không biết".
"Nếu Hồng Uyên và Hồng Tước sớm ra trấn áp thì đã không có chuyện đó".
"Không thể dùng dao mổ trâu giết gà được, e rằng hai vị lão tổ cũng không ngờ hoàng ảnh vệ lại vô dụng đến như vậy".