Đã có quá nhiều người bị liên lụy, đại lao của Hoàng Ảnh Vệ đã không còn chỗ trống.
Đấy cũng là mệnh lệnh của Tử Y Hầu, thà bắt nhầm cả ngàn còn hơn sót một tên!
Mệnh lệnh này quả quyết. Tuy không bắt được kẻ cướp ngục, cũng không tìm thấy Phù Dung và đứa nhỏ tóc bạc nhưng lại thành chó táp nhằm ruồi, lục soát ra được rất nhiều thám tử của các nước khác. Lúc này, bọn chúng đang thi nhau chửi cha mắng mẹ trong tù đấy.
Vốn tưởng đâu là một màn kịch hay, ai ngờ xem đã đời lại thành ra mình vào ngồi tù, vượt qua hết bao phong ba bão táp nhưng cuối cùng lại bị lật thuyền trên con mương hẹp!
Dù có nói thế nào đi nữa, Tử Y Hầu thật sự đã lập được công.
Cảnh hỗn loạn đó kéo dài đến tận nửa tháng mới chấm dứt.
Trên thực tế là bị ép chấm dứt, hay nói cách khác là có người âm thầm nhúng tay vào. Chẳng hạn như bốn đại pháp sư hộ quốc, kết hợp với chưởng giáo Thiên Tông, lão tổ của các gia tộc, các trọng thần trong triều, thống soái Ngự Lâm Quân, thống soái của Trấn Ma Ti, tất cả bắt tay với nhau gây áp lực với Tử Y Hầu.
Làm loạn nửa tháng là đủ rồi, nếu còn làm loạn nữa thì sẽ mất kiểm soát.
Người đó có thể sống sót ra khỏi hình tháp, đủ để chứng minh hắn không tầm thường, chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Việc bọn họ gây áp lực thật sự đã có tác dụng.
Mặc dù cấp bậc của Tử Y Hầu rất cao, nắm binh quyền trong tay nhưng cũng không thể chống lại được sức ép từ các bên.
Sau nửa tháng đóng cửa, hôm nay Đế Đô đã mở cửa thành trở lại.
Tử Y Hầu rút Hoàng Ảnh Vệ về.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ngoài mặt dừng lại không có nghĩa là không âm thầm hành động.
Thám tử của Hoàng Ảnh Vệ được cài ở khắp các phố lớn, ngõ nhỏ, cũng như các quán trà quán rượu.
Ngoài ra còn có lệnh truy nã.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, cáo thị truy nã Phù Dung, Triệu Bân, Triệu gia, nhóc tóc bạc đã được dán khắp các thành cổ của Đại Hạ, hơn nữa, tiền thưởng còn lên đến hơn một tỷ. Tử Y Hầu đã dốc cả gia sản ra để tìm người.
Đế Đô được mở cửa trở lại, đường phố cũng trở nên đông đúc.
Sau thời gian tan hoang, giờ Đế Đô lại trở lại phồn hoa như ngày nào.