Ma Tử quỳ xuống làm Phù Dung không kịp phản ứng, suýt chút tưởng đâu là con riêng của Triệu Uyên nữa chứ. Có điều, nếu người ta đã quỳ xuống nhận mẹ rồi thì phải phát lì xì thôi, đấy là tập tục ở thành Vong Cổ.
“Mẹ!”
Phù Dung vừa phát lì xì thì liền có cả đám quỳ xuống theo, bọn Tô Vũ, Lăng Phi đều rất có ý chí vươn lên, dù sao quỳ là có tiền, quỳ mãi thì được mãi, họ có thể quỳ đến lúc Phù Dung cháy túi.
Nhây thì nhây nhưng việc chính vẫn cần phải làm.
Việc chính gì chứ? Đó là giải quyết Ma cung.
Mọi người đều không biết sào huyệt của Ma cung ở đâu, nhưng Tiểu Hung Hổ thì lại biết, Ma Khôi, thánh tử trước đây của Ma cung từng là chủ nhân của nó, quan hệ không hề đơn giản, nó biết rõ Ma cung ở đâu, lực lượng cỡ nào và vị trí cụ thể ở đâu.
Vậy thì còn nói gì nữa, hành động thôi.
Trong đêm, các trưởng lão cầm theo đồ nghề ra khỏi thành, ngoài Triệu Bân, Ma Tử và Thương Khung. những người còn lại đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, trong đó còn có cả Phong Tế của La Sinh Môn và Đao Vô Ngân của Trấn Ma Ti vừa mới gia nhập.
Bản lĩnh của họ không hề nhỏ.
Trên đường đi, Ma Tử vừa xuýt xoa vừa chậc lưỡi.
Cứu người ra khỏi Hình Tháp là một hành động không hề tầm thường.
Còn nữa, trước khi đi hắn ta có nhìn cây cổ lệch, hình như đã có thêm một người.
Sau khi hỏi thì mới biết đấy là Diêm La Mặt Quỷ, đại tướng số một dưới trướng của môn chủ La Sinh Môn, không ngờ lại bị Triệu Bân bắt sống. Rốt cuộc tên này đã làm được bao nhiêu chuyện lớn trong mấy ngày hắn ta hôn mê vậy?
Vù, vù…
Dưới ánh trăng, những vệt sáng nối nhau vút qua bầu trời.
Bọn Triệu Bân di chuyển với tốc độ cực nhanh, hướng thẳng về phía nam.
Sào huyệt của Ma cung ở phía nam của Đại Hạ, nếu đi cả ngày lẫn đêm thì mất khoảng bốn, năm ngày sẽ đến.
Mấy lão tiền bối đều rất bình thản, phần lớn đều ngồi ngáp trên ghế ngồi, họ đang giữ tinh thần, ra vẻ là một nghệ thuật, đợi khi đến ma cung thì nhất định phải cho ra dáng.
Triệu Bân thì lại ngồi xếp bằng, lấy ra một vò rượu, không biết đang nghiền ngẫm điều gì.
Thật ra, với lực lượng của mấy người Thương Khung thì không cần hắn phải đi theo.
Nhưng vì bảo bối, hắn vẫn cần phải đi một chuyến.
Có tiền hay không cũng được, chủ yếu là hắn muốn xem thử trong bảo tàng của Ma cung có đèn Trường Minh hay không.
Trưởng lão Ma Sơn đã nói, kho báu của Ma cung cực kỳ phong phú, không chừng lại có món đồ kia thì sao, lỡ như hai bên bất hòa, đánh nhau làm hư đèn thì phải làm sao?
Đêm thứ tư, mọi người dừng chân trước một vùng núi.
Đấy là dãy núi Vân Vụ, giống như tên gọi của nó, phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy toàn sương mù, hơn nữa, dãy núi còn có rất nhiều đỉnh núi, hơn tám ngàn đỉnh, không cần nhìn cũng biết địa thế bên trong được hình thành hoàn toàn tự nhiên, rất thích hợp bố trí trận pháp.
Tiểu Hung Hổ có nói, trong núi có rất nhiều trận pháp, vòng ngoài chủ yếu là mê tung trận, vào sâu bên trong sẽ là tru sát trận và thủ hộ trận, bảo vệ sào huyệt của Ma cung một cách rất kiên cố.
“Hèn gì không tìm được!”
Đại trưởng lão Ma gia nhìn thấy thì xuýt xoa.
Đại trưởng lão Ma sơn cũng chậc lưỡi.