Triệu Bân không nói mà chỉ liếc mắt nhìn Thương Khung, đầu óc của ông ta đúng là có vấn đề, thảo nào Ma quân thường xuyên đánh ông ta. Giờ phút này hắn cũng cảm thấy ngứa tay ngứa chân, ở đây có nhiều người như vậy nhưng tính cả hắn và Ma Tử thì ông ta là người yếu nhất, ngoại trừ bối phận cực kì cao thì những mặt khác đều rất khó nói.
"Đi thôi".
Ma Tử ho khan một tiếng, là người đầu tiên bước vào dãy núi Vụ Vân bởi vì đây là mục đích của hắn ta. Chiến lực của hắn ta có thể không bằng các cường giả còn lại nhưng hắn ta vẫn là một người dẫn đường tốt bởi vì hắn tâm ý tương thông với tiểu hung hổ. Nơi này có rất nhiều bẫy trận pháp, phải cẩn thận hết mức mới không đạp phải bẫy.
Các cường giả khác đều đi theo hắn ta.
Trong lúc đó cả Triệu Bân và Thương Khung đều cảm thấy đối phương không thuận mắt, đặc biệt là Thương Khung, ông ta rất muốn trở lại thời kỳ đỉnh cao của mình sau đó mới lôi Triệu Bân đi tán gẫu chuyện thế thái nhân sinh, còn tán gẫu như thế nào thì còn tùy vào tâm trạng của ông ta.
"Theo sát".
Ma Tử đi đằng trước, có tiểu hung hổ dẫn đường nên tránh được rất nhiều cạm bẫy mà mắt thường không thể nhìn thấy được, cấm chế trong núi dày đặc, chỉ cần đi sai một bước thì sẽ phải đổ máu, nhưng bị thương chỉ là chuyện nhỏ, đả thảo kinh xà mới là chuyện lớn.
Triệu Bân mở Thiên Nhãn quan sát khắp nơi.
Càng đi sâu vào trong thì sương mù càng mờ ảo, ở đây có một mê tung trận đang không ngừng lưu chuyển, đan xen trong bóng tối. Mặc dù sương mù này là tự nhiên nhưng nhờ vào trận pháp cho nên nó lại càng mờ mịt hơn.
Nếu như không có Ma Tử dẫn đường thì bọn họ hoàn toàn có thể bị lạc đường.
Dù sao thì Ma cung cũng đã sống ở dãy núi Vụ Vân này từ rất lâu.
Từng bước tiến lên, nơi nơi đều có cạm bẫy.
Triệu Bân cởi giày, dùng đại địa linh chú tĩnh tâm cảm giác nhưng vẫn bị cản trở, cho dù có võ hồn phối hợp cũng không thể xuyên qua sương mù. Trận pháp ở đây có năng lực che lấp cực mạnh, vô cùng cản trở nhận thức.
Ngay cả hắn còn gặp khó khăn thì cũng đừng nói đến những người còn lại.
Bước vào dãy núi Vụ Vân thì ai cũng trở thành kẻ mù.
Thậm chí Thương Khung cũng phải thở dài, truyền thừa của Ma tướng thứ tư quả nhiên không tầm thường, tám ngàn năm sau vẫn để lại đệ tử chân truyền tạo trận pháp, cho dù ông ta là người từ tám ngàn năm trước cũng không thể phân biệt được đông tây nam bắc.
Dưới ánh sao, mọi người đã đi vào càng lúc càng sâu.
Đi đến một chỗ, Ma Tử đang đi trước đột nhiên dừng lại.
Nhìn sâu vào trong có thể thấy sương mù nhiễm không ít huyết sắc, cũng có thể ngửi được huyết tinh khí.
"Có đại chiến".
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!