Người tiêu diệt Thánh Tử của nhà họ lại là ân nhân cứu mạng của họ.
Đêm đó nhánh của Ma sơn cũng từng có tâm lý như vậy, thời gian lâu dần, chỉ đành mỉm cười cho qua ân oán thôi.
Nếu có trách, phải trách Thánh Tử nhà họ chọc phải người không nên chọc.
“Không có”.
Qua hồi lâu mới thấy đám đông lắc đầu.
Gì mà đèn Trường Minh, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Triệu Bân tỏ ra tiếc nuối.
Trong lúc họ nói chuyện, Tiểu Hung Hổ lại chạy ra, tung tăng nhảy nhót.
Trông thấy nó, các cường giả Ma cung sững sờ. Đây là Thái Thượng Hung Hổ mà, mặc dù vóc dáng hơi nhỏ, nhưng họ vẫn nhận ra. Sao có thể như thế được, Ma Khôi chết, Hung Hổ làm sao có thể sống được?
“Nói ra cũng dài lắm”, Triệu Bân trầm ngâm.
Nếu nói ra dài quá thì thôi đừng nói nữa.
“Nào!”
Đại trưởng lão Ma cung bế Tiểu Hung Hổ chạy thẳng tới cổ thành của Ma cung.
Đám đông không hiểu, lục tục đi theo.
Ở bên này, cổng thành của Ma cung mở ra.
Đối với Ma gia và Ma Sơn, Ma cung này không có nhiều khả năng phòng thủ, nếu không nhờ hai nhánh tới chi viện, Ma cung đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.
Đại trưởng lão Ma cung đưa Tiểu Hung Hổ tới một địa cung.
Triệu Bân và đám đông cũng tiến vào theo. Địa cung không quá nhỏ, bên trong ẩn chứa một linh trì, tiên lực tràn trề, mây mù vấn vít, bầu không khí mông lung, hàm chứa sức mạnh dồi dào.
“Đây là…”, Ma Tử ngờ vực.
“Tinh thú từ thú nguyên, từ thời tổ tiên đã không còn. Nơi này được nuôi dưỡng hàng trăm năm là để chuẩn bị cho Hung Hổ”, đại trưởng lão Ma cung mỉm cười: “Trước đó chỉ đợi Thánh Tử quay về Ma Vực sẽ để Hung Hổ dùng tới, không ngờ Ma Khôi chôn thân ở di chỉ. Bọn ta cho rằng Hung Hổ đã chết rồi, cũng không ngờ nó vẫn sống, phen này hấp thu cũng không muộn”.
“Thế này… ngại lắm”.
Ma Tử nói thì nói vậy chứ tay chân rất thành thật, hắn ta đón lấy Tiểu Hung Hổ, “ùm” một tiếng ném nó vào linh trì. Nuốt đi, nuốt đến chết thì thôi! Ăn thứ này có thể cao lớn, đợi lớn lên rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi làm màu!