Đêm nay, đỉnh Thanh Vũ lặng như tờ.
Thanh Dao và Mục Thanh Hàn vẫn ở thành Thiên Thu chưa quay về.
Cả ngọn núi cũng chỉ có mình hắn ngồi uống rượu dưới gốc cây.
Đêm thứ hai mới thấy hắn xuống núi, trong âm thầm có không ít người đi theo, nhưng đi được một lúc thì không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Mấy lão già cực kỳ lúng túng, chưởng giáo phái họ âm thầm đi theo Thánh tử, nhưng tên đó chân tay quá nhanh nhẹn, dường như không thể theo được, lúc này ắt hẳn đã ra khỏi Thiên Tông.
Đã bảo rồi! Lời của Cơ Ngân, không tin nổi.
Hôm qua còn hứa chắn như đinh đóng cột, hôm nay đã chuồn ra ngoài rồi.
Đúng vậy, Triệu Bân đã ra khỏi Thiên Tông.
Dưới ánh sao, hắn lại tới Đế Đô, cũng rất khiêm tốn, bịt kín mít.
Trên đường náo nhiệt vô cùng, người qua người lại nhốn nháo. Ở quán trà tửu lâu, luôn có một kẻ lắm lời không ngừng khua môi múa mép, kể về chuyện đại náo Đế Đô, tiện thể kể hết chiến tích huy hoàng của kẻ nào đó. Người trong thiên hạ thích nghe, dù nghe nhiều rồi, nghe nữa vẫn thấy hả dạ.
Triệu Bân đi thẳng tới hoàng cung.
Khi hắn tới, đúng lúc gặp Long Phi ra khỏi ngự hoa viên, chắc vừa dùng cơm xong, phải quay về nơi ở tu luyện. Thấy Triệu Bân, ban đầu cô ta cảm thán, tiện thể dựng ngón tay cái với hắn. Dám đại náo Đế Đô, đúng là thiên tài.
Có lẽ vì có chuyện gấp, cô ta vội vã bỏ đi.
Hoàng phi đang lật giở cổ thư ở đình nghỉ mát.
Thấy Triệu Bân bước vào, bà ấy liếc mắt nhìn sang rồi lại cụp mắt tiếp tục đọc sách, thong dong nói: “Lá gan không nhỏ nhỉ, đã dám quay về, còn dám đại náo Đế Đô”.
“Là hắn bẫy ta trước!”, Triệu Bân ho khan một tiếng.
Hoàng phi thở dài trong lòng. Bà ấy hiểu tên tiểu tử này, không tiêu diệt được Tử Y Hầu, hắn sẽ không bỏ đi đâu. Bà ấy không biết cứu Triệu Bân là đúng hay sai nữa, chỉ biết rằng, sớm muộn sẽ có một ngày, máu tươi nhuộm đỏ Đế Đô.
“Diệu Ngữ thế nào rồi”, Triệu Bân thì thầm hỏi, nửa đêm chạy tới đây là vì chuyện này.
“Bổn cung không cứu được nàng ta”, hoàng phi buông cổ thư xuống, khẽ phất tay áo, đưa Diệu Ngữ ra ngoài.
“Hay là tìm lão tổ Hồng Uyên xem sao?”, Triệu Bân thăm dò.
“Từ khi tám nước bao vây tấn công Đại Hạ, sư bá Hồng Uyên đã không ở Đế Đô rồi”, hoàng phi khẽ đáp: “Đó là trận chiến riêng của các cao thủ Thiên Võ, cho dù sư bá ở đó, ông ấy cũng không cứu được vợ ngươi”.
“Vậy Hồng Tước thì sao? Phải chăng cũng đi rồi?”
“Tiểu tử, ngươi đang bẫy bổn cung à?”
“Ta… chỉ tò mò thôi mà”, Triệu Bân mỉm cười lấy lòng, đặt Diệu Ngữ vào trong chiếc nhẫn ma.