Thống soái ngự long quân vỗ vai Triệu Bân cười nói.
Triệu Bân bị vỗ vai mạnh đến mức đứng không vững, một chưởng của lão tiền bối này nặng như núi lớn.
"Ngươi không nên tới đây", Long Chiến hít sâu một hơi nói.
"Đến cũng đã đến rồi, ta phải mang tiền bối đi", Triệu Bân cười nói.
"Trẫm sẽ không đi".
"Vậy thì vãn bối sẽ cùng người kề vai chiến đấu".
"Ngươi. . ."
"Hửm?... Hoàng phi Vũ Linh?"
Không đợi Long Chiến nói hết lời thì Triệu Bân đã đột nhiên tỏ ra ngạc nhiên nói.
Kỹ năng diễn xuất của hắn đúng là tuyệt vời, thậm chí khi nói hắn còn không quên nhìn sang một hướng khác với ánh mắt cả kinh.
Nghe thấy vậy, Long Chiến cũng bất giác quay đầu lại.
Ông ta vừa quay đầu lại thì đã bị Triệu Bân đánh ngất.
Hắn đã sớm biết Long Chiến sẽ không ngoan ngoãn cùng hắn trở về, cho nên tất nhiên phải đánh hoàng đế bất tỉnh trước.
Bang!
Một côn của Triệu Bân đánh hoàng đế vang lên nghe rất êm tai.
Long Chiến quỳ xuống tại chỗ, ông ta đường đường là cường giả Chuẩn Thiên đỉnh phong thế mà lại bị một côn của kẻ nào đó đánh đến ngất.
"Chuyện này..."
Thống soái ngự long quân nhìn thấy vậy thì khóe miệng liền giật giật.
Cường giả Đại Hạ ở bốn phía nhìn thấy vậy thì trái tim đều muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Không chỉ Long Chiến không kịp phản ứng mà bọn họ cũng không kịp phản ứng, một côn của tên này đánh ra thật sự quá bất ngờ, trước đó hắn còn luôn mồm nói phải kề vai sát cánh chiến đấu, thế mà trong chớp mắt liền lấy ra côn lớn đánh ngất người đối diện, hơn nữa người đối diện hắn còn là hoàng đế Đại Hạ! Sợ rằng ngoài hoàng phi Vũ Linh thì cái tên này chính là người đầu tiên dám đánh hoàng đế, nếu như luận tội hắn thì đây chính là tội chết!
"Thời điểm đặc biệt phải dùng đến thủ đoạn đặc biệt".
Triệu công tử nói xong liền lấy ra quan tài băng ngọc.
Sau đó Long Chiến liền bị hắn đặt vào trong quan tài, phong ấn kỹ càng rồi mới để vào bên trong chiếc nhẫn ma.
Ở đây không có ai ngăn cản.
Long Chiến không phải người bình thường, không thể chết tại đây được.
Đại Hạ vẫn cần có hoàng đế trấn thủ.