Trên bầu trời vọng xuống âm thanh lạnh lẽo và khô khốc của Triệu Bân.
Vì có sấm sét bổ trợ nên câu nói này của hắn có thêm một thứ uy nghiêm đáng sợ, giống như trời xanh tuyên án, khiến con người không dám nảy ra suy nghĩ chống đối. Bởi vì hắn là Thánh tử Thiên Tông, là người từng chịu thiên phạt, sấm sét giáng xuống kích phát thiên uy tiềm tàng trong cơ thể hắn, tất nhiên sẽ có sức mạnh hủy diệt tuyệt đối.
Keng!
Đùng!
Triệu Bân vung kiếm chỉ lên trời, hàng triệu tia sét nghe lệnh của hắn, uy lực hủy diệt từ trên trời giáng xuống, giống như một bàn tay diệt thế, đánh ra một khoảng đất trống rỗng giữa cả đám người đen kịt.
Máu me bắn khắp nơi.
Khói đỏ ngùn ngụt bốc thẳng lên trời.
Không biết bao nhiêu người bị sét đánh chết, cũng không biết bao nhiêu người bị dòng điện chém cho thịt nát xương tan, đến cả cao thủ Chuẩn Thiên cũng không ngoại lệ. Đây không phải là sấm sét bình thường, tuy chưa đến mức thiên kiếp, nhưng vẫn tiềm ẩn nhiều thiên uy.
Trốn thôi!
Đại quân Hắc Long cởi bỏ mũ giáp.
Trên có thống soái, dưới có tiểu binh, ai nấy chạy trốn chẳng buồn quay đầu.
“Đi à?”
Triệu Bân hầm hừ, lại vung kiếm thêm lần nữa.
Sấm chớp tụ hợp thành một biển sấm sét, từ trên trời trút xuống, lực sát thương lớn đến khủng khiếp.
Bầu trời tăm tối bỗng chốc được nhuộm đỏ, nhất thời đổ cơn mưa máu, bóng người bị sét đánh chất chồng lên nhau.
Á…
Tiếng kêu thảm thiết và bén nhọn vang khắp tầng không.
Triệu Bân chẳng hề tiếc thương, chỉ vung kiếm hết lần này đến lần khác, chỉ đâu đánh đó.
Là sấm chớp do hắn dẫn tới.
Hắn ở đâu, sấm sét sẽ ở đó.
Tiếp đó lại là một loạt nổ từ xe nỏ khiến quân địch tối tăm mặt mũi.
“Đánh… hay lắm!”
Binh tướng Đại Hạ biến thành khán giả, không ai dám xông lên phía trước, chỉ sợ Cơ Ngân vung kiếm.
Khi Cơ Ngân gài bẫy giết hàng trăm vạn quân Đại Nguyên, họ không được thấy, nhưng cũng không cần thấy nữa, cứ nhìn đại quân Hắc Long lúc này là đủ hiểu. Lịch sử luôn giống nhau đến giật mình, Đại Nguyên thê thảm thế nào thì vương triều Hắc Long cũng thê thảm thế ấy.