Đối diện, phía đằng xa, biên ải của vương triều Hắc Long cũng bận rộn không kém, họ đang xây lại tường thành.
Dường như hai bên hiểu được ý nhau nên “Tạm thời ngừng chiến”.
Đại Hạ cần thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vương triều Hắc Long không chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức mà còn đang chờ Cơ Ngân chết.
Nếu Cơ Ngân không chết, bọn họ thật sự không dám đánh nữa, chẳng những không dám đánh mà còn phải thủ vệ biên quan chặt chẽ hơn.
Trong lều trướng.
Triệu Bân ngồi xếp bằng, tĩnh tâm hít thở.
Long Phi bị thương, hắn cũng vậy, vì biến to hết sức nên thể phách đã bị thương.
Mà Trường Sinh quyết lại vô tác dụng với những vết thương này, phải mất thời gian điều dưỡng rất lâu.
Keng…
Đột nhiên, có tiếng đàn thấp thoáng vang lên.
Triệu Bân nghe thấy thế thì bất giác mở mắt, không biết tiếng đàn từ đâu nhưng bên trong âm thanh lại có một ma lực đáng sợ, khiến cho lòng dạ người nghe rối bời.
Kỳ lạ hơn là chỉ có mình hắn nghe thấy tiếng đàn này.
Vậy câu hỏi đặt ra là rốt cuộc ai đang đánh đàn giữa đêm khuya?
Là môn chủ La Sinh Môn.
Còn về việc tại sao chỉ có mỗi mình Triệu Bân nghe thấy thì đó là vì có cấm chế.
Không sai, trên người Triệu Bân có cấm chế của cô ta.
Trước đây, Triệu Bân đã giết chết một phân thân của cô ta, tại thời khắc đó cấm chế đã có. Thứ được gọi là cấm chế kia chính thứ có thể khiến người có cấm chế sẽ nghe thấy khi tiếng đàn cất lên, có nghĩa ai không có thì không nghe được âm thanh.
“Buồn ngủ quá”.
Triệu Bân lẩm bẩm rồi liên tục lắc đầu. Khi nghe tiếng đàn đó, đôi mắt sâu thẳm của hắn dần dần mất đi ánh sáng, nghe càng lâu thì càng buồn ngủ, nó đang từ từ nhấn chìm tinh thần của hắn.
Hắn đã ngã xuống, chìm vào giấc ngủ say.
Sau đó đã có rất nhiều người đến, khi thấy hắn ngủ thiếp đi thì không làm phiền nữa.
Không biết đến lúc nào, một cơn gió nhẹ thoảng qua mang theo mùi hương phụ nữ đầy mê hoặc.